Mộc Hương Y bị thương, Hàn Nha tay phải bị phế, đều là chuyện chưa từng xảy ra trong đại hội chọn sư ở Vũ tộc trong mấy năm qua. /
Cha mẹ Hàn Nha kêu khóc rầm trời nhưng không dám nói gì Lam Tiểu Sí, nàng cũng không để ý tới bọn họ, đến nâng Mộc Hương Y lên. Mộc Hương Y vẫn quỳ trên đất, không có lệnh của Lam Phỉ, hắn không dám đứng lên
Lam Tiểu Sí đỡ hắn vài lần không được, ngẩng đầu hô lên “cha”
Cha mẹ Hàn Nha quỳ xuống trước mặt Lam Phỉ “Vũ tôn, xin làm chủ cho nhi tử chúng ta”
Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, đây là tình huống gì?
Lam Phỉ mỉm cười, tay phải đặt trên quạt lông, hỏi “các ngươi muốn ta làm chủ thế nào?”
Hàn mẫu khóc nói “Vũ tôn, mọi người đều biết Nha nhi là cháu họ ngài, Mộc Hương Y lại dám làm hắn bị thương, còn ra tay nặng như vậy, quả thật là không để Vũ tôn vào mắt. Vũ tôn sao có thể tha thứ chứ?”
Lam Phỉ nhướng mày “Mộc Hương Y không có động thủ ah”
Hàn mẫu ngẩn người, nàng không dám chỉ thẳng Lam Tiểu Sí, đành hàm hồ “nhưng Đại tiểu thư còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu không do hắn xúi giục sao có thể hạ độc thủ với biểu ca của mình như vậy”
Lam Tiểu Sí nghe nửa hiểu nửa không, huống chi Mộc Hương Y chảy quá nhiều máu, nàng sốt ruột trừng mắt hô ‘hắn muốn giết Đại sư huynh”
Hàn phụ lên tiếng “Đại tiểu thư, ngươi hiểu lầm. Nha nhi là muốn thử bản lĩnh thực sự của Mộc Hương Y mà thôi, nếu không hắn sao chỉ bị ngoại thương, nếu Nha nhi thực có sát tâm, Mộc Hương Y còn sống được sao?”
Người Hàn gia ở bên cạnh cũng phụ họa theo
Lam Tiểu Sí dù sao cũng còn nhỏ, nhất thời không biết nói sao, tức giận đển đỏ mặt “cha, ngươi để Đại sư huynh đứng lên trước đi”
Hàn mẫu không chịu “Đại tiểu thư, trước giờ giết người thì đền mạng, tay của Nha nhi bị hủy trong tay hắn, nếu xử nhẹ thì còn có công lý không?”/
Lam Tiểu Sí nhìn Lam Phỉ, hắn vuốt ve quạt lông, tâm tình không tệ, thực lực của Mộc Hương Y cao hơn Hàn Nha nhiều, mỉm cười nói “Úc La dạy hắn bốn năm lại bị một tiểu cô nương bốn tuổi gây thương tích, không biết xấu hổ còn đến đòi công đạo?”
Hàn mẫu ồn ào khóc lớn “Vũ tôn, Nha nhi luôn chăm chỉ, ngươi cũng không thể mặc kệ hắn ah”
Lam Phỉ nhìn Lam Tiểu Sí, hỏi ‘bảo bối nhi, ngươi thấy thế nào?”
Lam Tiểu Sí chỉ muốn để Mộc Hương Y đứng lên, chắp hai tay sau lưng, khí thế hỏi “các ngươi muốn thế nào?”
Hàn phụ đáp “Mộc Băng Nghiên phải trị khỏi tay của Nha nhi nhà ta”
Hàn mẫu đảo tròng mắt, khóc nói “Nha nhi nếu là bị Đại tiểu thư gây thương tích, dù nàng còn nhỏ nhưng cũng phải biết chịu trách nhiệm. Nếu tay của Nha nhi trị không hết, Đại tiểu thư phải chịu trách nhiệm với Nha nhi, hai hài tử luôn quan hệ tốt, thành một đôi cũng là chuyện không tệ”
Lam Tiểu Sí nghe mà không hiểu, cái gì là thành một đôi?
Lam Phỉ nhìn nàng mỉm cười, chờ nghe ý của nàng. Nàng đành nói thật “ta rất tức giận, mà ta nghe cũng không hiểu gì”
Lam Phỉ cười ha hả
Úc La đột nhiên hỏi ‘Hàn Nha, ngươi nghĩ thế nào?” Hàn Nha là do hắn dạy, tuy không chính thức nhận làm đồ đệ nhưng dù sao cũng ở chung bốn năm, cũng có chút tình cảm
Hàn Nha nhìn thoáng qua cha mẹ mình, Hàn mẫu nháy mắt ý bảo hắn gật đầu, hắn liền nói “ta nghe cha mẹ ta”
Úc La gật đầu ‘tốt, ngươi biết nguồn gốc của Vô Sắc Cánh không?”
Hàn Nha lắc đầu “đây là binh khí mà bằng hữu sư phụ để lại” Vô Sắc Cánh không giống binh khí, nhẹ lại mỏng, nếu nội lực không đủ thì nó sẽ hoàn toàn trong suốt, khi Úc La đưa cho hắn, chỉ nói là di vật của bằng hữu
Úc La nói “Vô Sắc Cánh cùng Phượng Thủ Đàn Không của ta đều do một vị đúc kiếm sư tạo nên, người dùng Vô Sắc Cánh cũng từng là một nô lệ ở trại huấn điểu, cùng ta nguyện trung thành với Vũ tôn. Sau vì liên lạc với các tộc nhân chúng ta trong trại huấn điểu bị bại lộ, khi ta tìm được hắn thì chỉ tìm được một bộ xương, huyết nhục phân tán trên đất cùng Vô Sắc Cánh nhưng những Vũ nhân liên lạc với hắn lại không hề bị bại lộ”/
Cha mẹ Hàn Nha cảm kích nói “Úc La đại nhân ban binh khí này cho Nha nhi hiển nhiên vô cùng coi trọng hắn”
Úc La lại nói “trước kia đúng là như vậy, nhưng ta nói chuyện này là vì ta cảm thấy di vật của hắn không thể bị nhục nhã” Hắn vươn tay với Hàn Nha “trả cho ta”
Hàn Nha kinh sợ, cha mẹ hắn cũng giật mình. Hàn mẫu nói “Úc la đại nhân, tay Nha nhi chỉ là bị thương, có Mộc Băng Nghiên, nói không chừng sẽ trị hết”
Úc La không chút khách khí “tay có thể trị nhưng tính không thể sửa” Dứt lời thu hồi Vô Sắc Cánh, bình tĩnh đi trở về bên cạnh Lam Phỉ
Hàn gia có dự cảm bất hảo, Hàn mẫu khóc rống lên
Lam Phỉ nghe mà thấy phiền, gằn giọng “đủ rồi”, sau đó cao giọng nói với Bạch Ế “chờ gì nữa, bắt đầu chọn sư”
Bạch Ê hô lớn “tốp mười: Mộc Hương Y, Lam Tiểu Sí, Ngân Thương, Phượng Dao, Bạch Âu, Lộ Bạch
Hắn còn chưa dứt lời, người Hàn gia chen vào “đợi đã, Nha nhi tuy thua Mộc Hương Y nhưng cũng đứng thứ hai, sao trong danh sách không có tên hắn?”
Bạch Ế liếc Lam Phỉ một cái, không phải ta không cho bà con của ngươi thể diện nha Vũ tôn, mà chính bọn họ không cần nha. Hắn thở dài ‘được thôi” Sau đó đọc lại danh sách, đặt tên Hàn Nha ở vị trí thứ hai, lại hỏi “còn có ai dị nghị gì không? Nếu có, có thể khiêu chiến”
Phượng Dao nhỏ giọng nói “ta…ta muốn khiêu chiến Hàn Nha”
Đến lúc này Hàn gia mới hiểu ra vấn đề, tay của Hàn Nha đã bị phế, nếu đưa hắn vào danh sách sẽ bị mấy đứa nhỏ tranh nhau khiêu chiến. Tuy vậy nếu buông bỏ, bọn họ cũng không thể cam tâm
Hàn mẫu kề tai nói nhỏ với Hàn Nha “Nha nhi, ngươi có thể dùng tay kia đúng không? Dù sao cũng là chiêu thức giống nhau, ngươi đổi tay thì có gì khác nhau đâu?”
Hàn Nha trầm mặc, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cha mẹ, lập tức gật đầu
Hàn mẫu mừng rỡ “hảo hài tử, vậy ứng chiến đi. Nếu Úc La đại nhân thấy ngươi cố gắng như vậy, nói không chừng sẽ đổi ý”
Thế nhưng người quen dùng tay phải đột nhiên đổi sang tay trái, nói dễ hơn làm, huống chi mấy năm qua Phượng Dao cũng không phải ăn không ngồi rồi, cho nên Hàn Nha kiên trì hơn bốn mươi chiêu đã bị hắn đánh bại. Thành tích này đều trong dự liệu của mọi người, thế nhưng sắc mặt người Hàn gia đã bắt đầu khó coi/
Kết quả như thế làm Lộ Âu nóng lòng muốn thử, mà Hàn Nha lại cảm thấy tay phải đau nhức, chẳng biết Mộc Băng Nghiên giở trò thế nào mà cổ tay hắn như bị đao nhỏ nghiền nát. Lần này hắn cũng không thể vượt qua Lộ Bạch, tụt xuống hạng sáu
Thanh Bằng, Hỏa Tước cũng nhao nhao đều khiêu chiến
Nếu cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ đứng hạng chót, Hàn phụ tức giận nói “ngươi sao lại như thế? Không phải chỉ bị thương một tay thôi sao?Đồ vô dụng, mấy năm qua Hàn gia tài bồi ngươi uổng công rồi”
Hàn mẫu cũng không vui “lúc trước ta đã nói ngươi để đệ đệ hắn đi, ngươi lại cứ chọn hắn, giờ thì hay rồi”
Hàn phụ cãi lại “sao ta biết hắn vô dụng như thế?”
Trong lúc hai người cãi nhau, Hàn Nha lại thua Thanh Bằng
Tay phải của Hàn Nha đau đến không thể nhấc lên, hắn không dám nhìn cha mẹ mình nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì cha mẹ hắn đã rời đi. Hắn dường như không tin vào mắt mình, không còn ai quan tâm hắn nữa?
Bạch Ế thấy thế liền nói “ngươi mệt mỏi, nghỉ một chút rồi lại đấu”
Hàn Nha im lặng, lúc này hắn cũng hiểu được thực ra cha mẹ quan tâm không phải hắn mà là địa vị, thứ có thể làm cho người Hàn gia nở mày nở mặt, nếu hắn không thể cho bọn họ điều đó thì có khác gì rác rưởi?
Lam Tiểu Sí bôi thuốc cho Mộc Hương Y xong, ngẩng đầu lên mới nhận ra giữa sân im phăng phắc, người Hàn gia vậy mà bỏ đi rồi. Nàng cảm thấy thật tốt, quay đầu nhìn thấy Hàn Nha lại cảm thấy ngạc nhiên, sao bọn họ không mang theo nhi tử của mình cùng đi?
Lam Phỉ nhìn chằm chằm Hàn Nha, vui sướng khi người gặp họa “biết vì sao ngươi thất bại không?”
Hàn Nha ngẩng đầu khó hiểu
Lam Phỉ tốt bụng giải thích “mỗi bộ phận trong cơ thể ngươi đều tương quan với nhau, kinh mạch ở tay ngươi bị tổn thương sẽ khiến toàn thân đau nhức, mất lực nhưng có cách thì có thể trị khỏi”
Hàn Nha sắc mặt trắng bệch, toàn thân run run
Lam Phỉ lại nói “chặt đứt tay phải đến tận khuỷu tay, ngươi suy nghĩ đi” Nói xong quay đầu nhìn Mộc Hương Y quỳ gồi bên cạnh, vết thương trên lưng hắn đã được cầm máu, nói “thành tựu của ngươi hôm nay, vi sư không thể không thưởng. Đến, dập đầu với vi sư một cái, sau đó đứng lên đồ nhi”/
Mộc Hương Y sửng sốt, ý là Lam Phỉ chính thức nhận hắn làm đồ đệ?
Lam Phỉ mỉm cười nhìn hắn
Phượng Chứ lên tiếng “còn không mau dập đầu, thất thần cái gì”
Mộc Hương Y lúc này mới có phản ứng, không để ý vết thương trên lưng, dập đầu ba cái thật mạnh
Bạch Ế cao giọng hô “đệ nhất danh Mộc Hương Y bái Vũ tôn làm sư phụ. Mộc Hương Y, từ nay về sau, ngươi phải xem sư phụ như cha, nếu làm trái, nhân thần đều giết”
Mộc Hương Y như ở trong mộng, có vũ nhân mang trà đến, Bạch Ế chỉ huy “dâng trả cho sư phụ” Mộc Hương Y quỳ gối lết về phía trước, hai tay dâng trà cho Lam Phỉ
Lam Phỉ nhận lấy, hớp một ngụm
Bạch Ế hô “buổi lễ kết thúc
Mọi người đều nhìn Mộc Hương Y đầy hâm mộ, là đồ đệ của Vũ tôn, dù xuất thân đê tiện cũng chẳng hề gì, ngay cả đám công tử như Phượng Dao gặp hắn cũng phải cung kính gọi đại sư huynh
Lam Phỉ ra lệnh “được rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi”
Lam Tiểu Sí đỡ Mộc Hương Y đứng lên, nàng không cảm thấy có gì, chỉ là dập đầu ba cái với cha thôi mà, trước kia hắn dập đầu còn thiếu sao. Cho nên nàng nói “chúng ta đi thôi”
Lam Phỉ nói: “Được rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Lam Tiểu Sí đỡ Mộc Hương Y đứng lên, nàng nhưng thật ra là không cảm thấy này có cái gì, không phải là cho cha đập ba cái vang đầu sao? Hắn trước kia đập nhiều lắm đi, còn không có đập đủ a?
Cho nên nàng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Mộc Hương Y gật đầu, nhìn thoáng qua Lam Phỉ. Vất vả nhiều năm như vậy, thật đáng giá
Tiếp theo là Úc La, Sâm La, Bạch Ế, Phượng Chứ, Ngân Điêu nhận đồ đệ. Ngoài dự đoán của mọi người, Úc La không tuyển đồ đệ, Sâm La chọn trước, đều là đệ tử của các gia tộc Ngân, Bạch Phượng, khiến các gia tộc này rất cao hứng rất cao hứng, hắn võ công cao, địa vị cũng cao, đứa nhỏ đi theo hắn sẽ rất tốt. Mà ba người Ngân, Bạch, Phượng cũng không bỏ qua cơ hội lần này, hiện thế lực gia tộc đơn bạc, có thể các đệ tử ưu tú rất quan trọng.
Chỉ còn lại mấy đệ tử tư chất bình thường, bọn họ sẽ được đưa về lại bên cha mẹ, học huấn điểu, nếu ngay cả huấn điểu sư cũng không làm được thì chỉ có thể chăn nuôi trồng trọt. Mà người bình thường, dù ở đâu cũng luôn rất nhiều/
Hố Bất Lão, hoa sen nở trong lửa, cảnh tượng cổ quái gì cũng có ở nơi đây, cũng là nơi ở của Mộc Băng Nghiên, lại có Vũ nhân bảo vệ nên không ai dám đến đây gây chuyện
Mộc Băng Nghiên đang cúi đầu nghiền dược thảo, dược đồng ở bên cạnh nói “sư phụ, nhiều quá dùng không hết sẽ hư”
Mộc Băng Nghiên trừng mắt với hắn “lắm mồm”
Dược đồng liền không dám lên tiếng
Trước đây, Mộc thị là thế gia nổi tiếng về y thuật, danh tiếng sánh cùng Tần Lĩnh Vân gia. Về sau gia tộc gặp tai họa, bị giết chết hết, Mộc Băng nghiên phẫn hận, hạ độc giết chết dân chúng trong thành, bị Tiên Tâm các đuổi giết, Lam Phỉ cứu hắn lại điểm huyệt hắn, nhốt cùng phòng với mấy chục kỹ nữ, còn tuyên bố ai có thể sinh