Máu của Ôn Mê nhiễm đỏ một thân xiêm y, rốt cuộc có một võ lâm đồng đạo không chịu được nữa, lên tiếng “Ôn các chủ, ta biết Tiên Tâm các nói là làm, công chính vô tư nhưng chuyện lần này thôi đi. Lệnh thiên kim cũng do bị yêu nhân Vũ tộc mê hoặc, luận tội cũng là do Lam Phỉ, không liên quan tới ngươi, ngươi không cần phải chịu hình”
Những người khác cũng lên tiếng đồng tình
Ôn Mê nhìn thoáng qua, nhận ra người đầu tiên lên tiếng là Hóa Thành Vũ đến từ Thục Vũ Thanh Phong, liền nói “hảo ý của Hóa chưởng môn, Ôn mỗ tâm lĩnh nhưng môn quy của Tiên Tâm các như núi, không thể dung túng, còn thỉnh Hóa chưởng môn không cần nhiều lời”
Hóa Thành Vũ không tiện nói thêm mà Đinh Tuyệt Âm cũng hiểu tính tình của Ôn Mê, biết lần này không thể không hành hình. Hắn liền ra tay không thủ hạ lưu tình nhưng cũng tập trung tinh thần, tránh cho không tổn hại đến gân mạch của Ôn Mê
Máu tươi phun ra như suối, Lam Tiểu Sí ngẩng đầu, thấy Ôn Mê vẫn đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt xen lẫn đau đớn còn mang ý cười.
Sau khi hành hình còn bị dãi nắng dầm mưa suốt bảy ngày
Lam Tiểu Sí bị đưa đến Thái Cực Thùy Quang, Chấp pháp trưởng lão Đinh Tuyệt Âm cùng Truyền công trưởng lão Liễu Băng Nham liền có chút khó xử, nên an bài nàng thế nào đây. Trói lại thì không phải là cách đối xử với đứa nhỏ của mình, nhưng nếu để nàng tự do, quay đầu lại chạy về Vũ tộc, vậy chẳng phải Các chủ chịu bốn cái Tuyệt mạch đi là uổng phí sao?Cuối cùng bọn họ quyết định nhốt nàng trong phòng của Ôn Mê
Ngoài cửa, Hạ Vũ Đài nóng nảy hói “Đinh trưởng lão, Lam Tiểu Sí hại Đại sư huynh bị thương nặng như vậy, cứ thế cho qua sao?”
Đinh Tuyệt Âm đáp “chuyện xảy ra ở Đan Nhai Thanh Bích, ngươi cũng đã thấy rõ, còn ngại sư phụ ngươi chịu hình phạt Tuyệt mạch đinh là quá nhẹ?”
Hạ Vũ Đài không phục “người gây tội là nàng, sư phụ…chẳng lẽ một chút trừng phạt cũng không có?”
Đinh Tuyệt Âm thản nhiên “ta chỉ là Chấp pháp trưởng lão, nay hình phạt đã xong, chuyện còn lại ngươi hỏi sư phụ ngươi đi”
Hạ Vũ Đài cắn môi, Liễu Băng Nham ở bên cạnh lên tiếng “đừng ở đây gây thêm phiền”, quay sang nói với Đinh Tuyệt Âm “Các chủ vẫn còn ở Đan Nhai Thanh Bích, chúng ta đưa nước qua cũng không chịu uống”
Đinh Tuyệt Âm “để tiểu…”Nghĩ lại xưng hô tiểu yêu nữ không ổn, liền sửa miệng “Tiểu Sí Bàng mang đến cho cha nàng đi, ta không tin Các chủ cũng không uống”
Liễu Băng Nham gật đầu “đúng, bảo Vân đại phu thêm ít thuốc vào trong nước” Nói xong cùng Đinh Tuyệt Âm đi vào phòng
Liễu Băng Nham cởi trói cho Lam Tiểu Sí, nói “mang nước đến cho cha ngươi đi”
Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường “dựa vào cái gì?”
Liễu Băng Nham cả giận “cha ngươi chịu hình cho ngươi, ngươi còn có lương tâm hay không?”
Lam Tiểu Sí không phục “đầu tiên, tự hắn hứa hẹn, ta gọi hắn là cha, hắn sẽ cho ta lợi ích. Hiện tại, ta đã gọi cha, hắn cũng đã hoàn thành hứa hẹn. Có câu tiền trao cháo múc, hiểu chưa? Thứ hai, hình phạt là do các ngươi phán cũng do các ngươi chấp hành, có quan hệ gì tới ta? Còn nữa, dù là hắn chịu phạt thay ta cũng là vì hắn muốn cho mình an lòng, bảo hộ danh dự của sư môn, chẳng lẽ ta phải cảm động đến rơi nước mắt? Tuy bây giờ ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể khẳng định hắn lúc trước đã làm chuyện trái lương tâm, đúng không?Cho nên hắn còn phải cảm tạ ta, nếu không phải ta, hắn sao có cơ hội để giảm bớt áy náy trong lòng?”
Đinh Tuyệt Âm bạo phát “nói cái con…”Đã quen thô lỗ trước mặt nam đệ tử, hắn phải sửa miệng “ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng đi?”
Lam Tiểu Sí lên mặt “các ngươi hiện là đang cầu người, có nên tỏ thái độ cầu ngươi một chút không?”
Liễu, Đinh sửng sốt “cái gì?”
Lam Tiểu Sí nói đương nhiên “khi cầu người ít nhất phải ăn nói khép nép, vẻ mặt ôn hồ, còn phải có lễ vật, lợi ích để níu kém quan hệ. Nhìn hai người các ngươi xem, giống đại lão gia của ta không bằng”
Liễu Băng Nham rống lên “dù thế nào chúng ta cũng xem như là thúc thúc ngươi”
Lam Tiểu Sí nhún vai “thúc thúc cái gì, ta ăn cơm nhà các ngươi lớn lên sao?”
Liễu, Đinh tông cửa bỏ đi
Không ai dám trêu chọc đến Cửu Vi sơn, người của Vi Sinh thế gia cũng khinh thường thám thính tin tức các nơi, cho nên bọn họ nhận được tin cũng chậm hơn các môn phái khác
Vi Sinh Kỳ ngạc nhiên hỏi Bộ Hàn Thiền “ngươi nói cái gì?”
“Hồi chủ tử, nghe nông phu dưới núi nói, Lam Tiểu Sí là nữ nhi thân sinh của Ôn Mê, Các chủ Tiên Tâm các. Lần này Tiên Tâmcác phán nàng chịu hình phạt bốn khỏa Tuyệ mạch đi, là Ôn Mê chịu phạt thay nàng”
“Chuyện này sao có thể, tuy Tiên Tâm các không phải thứ tốt nhưng Ôn Mê cũng không thể cùng cơ thiếp của Lam Phỉ thông dâm ah”
“Chủ tử, chẳng lẽ ngài đã quên lúc trước Lam Phỉ đã cướp ái nữ của Ôn Mê trong tay hắn, ngài còn tự mình đến Phương Hồ Ủng Thúy…”
“Ta đương nhiên nhớ, nhưng nữ anh đó đã trúng Lam huyết ngân hào, lại bị một chưởng của Ôn Mê, thực sự có khả năng sống sót sao?”
“Ôn Mê bề ngoài khiêm tốn, bên trong khôn khéo, sẽ không làm chuyện vô ích. Hắn đã chấp nhận lấy thân chịu đại hình, chuyện này không giả được”
Vi Sinh Kỳ đứng lên đi đến trước cửa sổ, rơi vào trầm mặc
Bộ Hàn Thiền vội hỏi “chủ tử đang nghĩ gì vậy?”
Vi Sinh Kỳ không lên tiếng, trong lòng lại âm thầm tính toán. Nếu Lam Tiểu Sí thực sự là nữ nhi của Ôn Mê, như vậy cùng Cửu Vi sơn xem như là môn đăng hộ đối. Tuy hắn không có ý phân biệt gia thế nhưng toàn giang hồ, còn có cô nương nào xứng đôi với nhi tử của hắn hơn ái nữ của Các chủ Tiên Tâm các chứ. Quan trọng hơn là nhi tử lại thích, đây không phải là ông trời tác hợp sao. Có điều hắn độc bộ võ lâm đã lâu, muốn hắn hạ mình giao thiệp cùng lão ngụy quân tử Ôn Mê