Án mất tích ở Táng Tinh hồ, tư liệu của Tiên Tâm các rất đầy đủ và chi tiết, mỗi một người mất tích đều có bức họa cùng tiểu sử
Lam Tiểu Sí vừa đi vừa xem, nói “người mất tích đều còn rất trẻ. Các ngươi xem, đều từ mười sáu đến hai mươi lăm tuổi”
Liễu Phong Sào đương nhiên đã xem qua, bổ sung “nam nhân chiếm đa số”
Lam Tiểu Sí lại nói “nếu đều gặp chuyện không may ở gần Táng Tinh hồ, sao các ngươi không tìm người Kỳ tộc tìm hiểu một chút?”
Liễu Phong Sào hỏi lại “Kỳ tộc?”
Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “ngươi không biết sao?”
Liễu Phong Sào thừa nhận “có nghe nói qua, nhưng ở Tiên Tâm các, việc đối ngoại luôn do các trưởng lão phụ trách, các đệ tử chưa từng tiếp xúc với thế lực khác. Nếu cần liên hệ với Kỳ tộc, nhất định với thông báo với các trưởng lão” Nói đến công việc, thái độ vô cùng nghiêm túc
Lam Tiểu Sí hừ lạnh xem thường
Liễu Phong Sào có chút tò mò, hỏi “Vũ tộc các ngươi chẳng lẽ không như thế sao?”
Lam Tiểu Sí đáp “cha ta sẽ không như vậy, hắn chỉ nói: bảo bối, Kỳ tộc với Vũ tộc chúng ta luôn bất hòa, không có gì đáng giá để tò mò, có điều chất thịt rất tươi ngọt, nếu ngươi muốn bắt mấy cái ăn, nhớ vớt bên hồ là được, không có chuyện gì thì đừng xuống nước”
Liễu Phong Sào “các ngươi…”Cạn lời, quả nhiên không phải đứa nhỏ của mình nên không chăm chút giáo dưỡng
Mộc Hương Y xen vào “nơi lớn như vậy, chúng ta chỉ có mấy người, làm sao tìm ra manh mối. Hơn nữa nếu có manh mối, Tiên Tâm các lại có tư liệu chi tiết như vậy, còn tra không được?”
Hạ Vũ Đài hỏi lại “vậy ngươi có biện pháp nào không?”
Lam Tiểu Sí nói “tạo ra chút manh mối, xem có người mắc câu hay không?”
Liễu Phong Sào cảm thấy hứng thú “tạo manh mối?” Lần đầu nghe nói tới nha
Lam Tiểu Sí ngoắc ngoắc ngón tay với hắn “ngươi xem người này đi, tuổi và dáng dấp người này không khác Mộc Hương Y lắm. Nếu hóa trang một chút, đợi một chút, nói không chừng sẽ có trò hay để xem”
Liễu Phong Sào không hiểu “có ý gì? Để hắn giả làm người mất tích?”
Lam Tiểu Sí nói “không phải giả làm người mà là thi thể. Thử thôi, so với không có manh mối thì vẫn tốt hơn”
Mộc Hương Y có thể phản đối sao? Lam Tiểu Sí từ nhỏ tới lớn luôn có cách trị hắn, hắn cũng đã quen, vì thế liền giả làm một thi thể, nằm cách Bát Bảo đài cách Táng Tinh hồ không xa
Hạ Vũ Đài tò mò “tiếp theo thì sao?”
Lam Tiểu Sí tiếp tục lên kế hoạch “ngươi bí mật liên lạc với đệ tử Tiên Tâm các, giả làm khất cái, thôn dân, vội vàng bẩm báo, nói là..”Nàng nhìn thoáng qua “thôn dân Lục Thiên Thành bị mất tích đã tìm được rồi, cái chết có điều kỳ lạ nên có người báo qua, có người thông báo cho người nhà”
Hạ Vũ Đài lập tức nhận việc “được, ta thử xem”
Liễu Phong Sào lại hỏi “còn chúng ta?”
Lam Tiểu Sí đáp “trên này có ghi lại, ngày hôm qua còn có người mất tích. Nếu tội phạm là một nhóm người, như vậy nói không chừng còn ở gần đây. Có thể bỗng chốc trói đi nhiều người như vậy, khẳng định hung đồ không ít, có thể thông tin liên lạc không thông suốt, nếu nghe nói người bị bắt đi lại lần nữa trở về, chắc chắn sẽ quay trở lại dò la xem sao”
Liễu Phong Sào trầm ngâm, điều này quả thật cũng có thể, vì thế liền ngồi xuống chờ. Vi Sinh Từ càng thích nơi này hơn, yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện nội công
Lam Tiểu Sí vừa nhìn chằm chằm Mộc Hương Y vừa chú ý động tĩnh chung quanh, vẻ mặt vui cười nhưng thần sắc vô cùng chuyên chú
Liễu Phong Sào hỏi “sao ngươi đột nhiên nghiêm túc vậy?” Đâu thấy nàng quan tâm tới người mất tích
Lam Tiểu Sí đáp “vô nghĩa, nếu người đến rất lợi hại, Mộc Hương Y sẽ có nguy hiểm”
Vi Sinh Từ ở bên cạnh nghiêm túc nói “ta sẽ để ý”
Lam Tiểu Sí sờ đầu hắn “ngoan”
Vi Sinh Từ rất chán ghét người khác sờ đầu hắn nhưng vẫn cau mày để nàng sờ đầu hắn
Liễu Phong Sào mỉm cười nói “ngươi thực sự rất quan tâm Mộc Hương Y”
Lam Tiểu Sí khiêm tốn đáp “đúng vậy, lúc ngươi đả thương hắn, ta rất không vui. Sâm La muốn đánh nhau, Phượng Chứ khóc than, Bạch Ế im lặng, Úc La bỏ đi đến nửa tháng vẫn không thấy mặt”
Liễu Phong Sào đồng tình “vậy đâu còn ai để ngươi khi dễ”
Lam Tiểu Sí trừng hắn “cái gì? Ta thiên chân khả ái, đơn thuần vô tội, sao có thể khi dễ người”
Liễu Phong Sào nhận định “người Vũ tộc dường như đối với ngươi rất tốt”
Lam Tiểu Sí nói “đúng vậy, cho nên nếu Ôn các chủ không nói, ta thật không biết thì ra cha không phải là cha thân sinh của ta”
Liễu Phong Sào chất vấn “vì sao ngươi không nhận sư phụ, hắn là một người tốt”
“Ta biết hắn là một người tốt nhưng nữ nhi hắn đã chết vào mười lăm năm trước, chết trên tay hắn. Đó là trả giá cho tín ngưỡng và tình nghĩa mà hắn tôn thờ.Vì thế hắn đã đạt được vị trí Các chủ Tiên Tâm các, được nhiều người tôn kính trong nhiều năm qua, nếu giờ muốn lấy lại cái giá phải trả lúc trước, có phải rất tham không?”
“Lúc trước hắn là vì cứu ta. Hắn thống khổ nhiều năm như vậy, Tiểu Sí, ngươi thực sự không thể tha thứ cho hắn sao?” Liễu Phong Sào năn nỉ
“Ta không hận hắn, sao có thể nói tới tha thứ”
Liễu Phong Sào sửng sốt
Lam Tiểu Sí lại nói “nếu ta là hắn, sẽ cưới vợ sinh thêm mấy đứa nhỏ, quên hết chuyện xưa. Hắn cứ mãi đau lòng như thế chỉ khiến ta và Thanh Tỏa phu nhân bối rối”
Khi nàng nói như thế, dáng vẻ bình tĩnh gần như vô tình. Liễu Phong Sào đột nhiên ý thức được đây mới chính là Lam Tiểu Sí, đại tiểu thư của Vũ tộc. Nàng đang ở Tiên Tâm các, cười nói cùng bọn họ nhưng nàng chưa bao giờ dung nhập vào
Không khí đột nhiên tẻ ngắt, Lam Tiểu Sí nói “không nói mấy chuyện này nữa, đến, chúng ta chơi xúc xắc đi”
Liễu Phong Sào từ chối “gia phụ nghiêm cấm đánh bạc”
Lam Tiểu Sí hừ lạnh, lấy ra mấy viên xúc xắc, quay đầu nói với Vi Sinh Từ “Tiểu Từ, ngươi muốn chơi không?”
Vi Sinh Từ mở to mắt, nhìn tay nàng, hỏi “đây là cái gì?”
Lam Tiểu Sí đáp “xúc xắc đó, đến, ta dạy ngươi chơi”
Lại một thiếu niên tốt bị dụ dỗ vào con đường hư hỏng.
Hai người chơi một lát, đột nhiên Vi Sinh Từ nói “có người đến”
Lam Tiểu Sí và Liễu Phong Sào lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía Bát Bảo đài. Chốc lát sau, quả nhiên có người đến, là hai thôn dân mất tích
Liễu Phong Sào lật sổ “tư liệu của Tiên Tâm các viết, bọn họ mất tích một tháng”
Lam Tiểu Sí nói “cước bộ không giống người biết võ công”
Liễu Phong Sào hỏi “bắt bọn họ sao?”
Thấy hai người tiếp cận Mộc Hương Y, Vô Sắc cánh của Lam Tiểu Sí liền ra khỏi vỏ, Liễu Phong Sào cũng lập tức phi thân tiến ên. Hai thôn dân vừa nhìn thấy bọn họ liền co giò bỏ chạy
Liễu Phong Sào bắt lấy một người, mày nhíu lại. Nhiệt độ cơ thể của thôn dân này rất cao
Lam Tiểu Sí cũng bắt được một người khác, nói “những người này sao lại nóng như vậy?”
Vi Sinh Từ nghiêng tai lắng nghe “tim đập rất nhanh”
Liễu Phong Sào dùng một tay sờ ngực thôn dân, quả nhiên tim đập rất nhanh
Mộc Hương Y nói “ta còn cần giả bộ tiếp không?”
Lam Tiểu Sí nói “bắt được hai con cá cũng không uổng công ngươi hóa trang, mau đứng lên đi”
Liễu Phong Sào quyết địn “chúng ta lập tức quay về Tiên Tâm các”
Lam Tiểu Sí gật đầu “hôm nay còn chưa làm việc thiện, nếu Ôn các chủ không hài lòng, ngươi phải chịu trách nhiệm nha” Vẫn nhớ tới giải dược Rỗng Ruột hoàn
Liễu Phong Sào lên tiếng “chúng ta đi”
Bốn người vừa đi xuống Bát Bảo đài, đột nhiên Vi Sinh Từ ngừng bước.
Lam Tiểu Sí hỏi “sao vậy?”
Vi Sinh Từ đáp “người, hơn tám trăm”
Liễu Phong Sào sắc mặt đại biến “ở đâu?” Vừa dứt lời liền thấy bóng người từ bốn phương tám hướng xông về bên này
Mộc Hương Y phân tích “tất cả đều là thôn dân mất tích”
Liễu Phong Sào cũng nhận ra, vội nói “đi”
Nhưng đúng lúc này hai thôn dân bị bọn họ bắt lại điên cuồng phản kháng, các thôn dân khác cũng ùa lên
Mộc Hương Y lập tức giơ lên Tà Câu Âm Đằng
Liễu Phong Sào ngăn cản “Mộc Hương Y, bên trong có cổ quái, không được giết người”
Mộc Hương Y không chịu “bọn họ sẽ không hạ thủ lưu tình với chúng ta”
Liễu Phong Sào thuyết phục “bọn họ trước khi mất tích đều là dân thường vô tội, không được tàn sát. Nếu không, ngươi đừng mơ có được giải dược”
Mộc Hương Y tức giận “ngươi thật cho mình là chỉ huy? Còn dám ra lệnh cho ta”
Tà Câu Âm Đằng lần trước bị chưởng phong của Vi Sinh Từ làm cong lại một chút, nhìn có chút chướng mắt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hiệu quả. Thủ hạ lưu tình? Đời này hắn chưa từng biết bốn chữ này viết thế nào. Ngay lập tức tiến lên, muốn lấy đầu một thôn dân
Lam Tiểu Sí hừ lạnh “ngươi muốn chết đến vậy?” Mộc Hương Y liền dừng tay, thu lại binh khí. Lam Tiểu Sí nói tiếp “ngươi muốn chết thì tới chỗ khác tìm chết, đừng ở đây làm bẩn mắt ta, nhìn thấy liền phiền”
Tà Câu Âm Đằng trong tay Mộc Hương Y lệch đi một chút, đổi thành tước vũ khí của hắn
Liễu Phong Sào nhìn Lam Tiểu Sí, sau đó cũng tiến lên hỗ trợ. Bọn họ muốn chế trụ thôn dân nhưng lại không thể điểm huyệt, mà đám thôn dân lại không sợ chết, sức chiến đấu rất mạnh, cho nên nhất thời hai bên giằng co bất phân thắng bại
Trời dần tối, bọn họ bắt đầu không thể chống đỡ nổi. Lam Tiểu Sí toàn thân đầy mồ hôi, Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y cũng lưng ướt đẫm mồ hôi
Mộc Hương Y nói “cứ tiếp tục, chúng ta sẽ hao hết thể lực mà chết ở đây”
Liễu Phong Sào vẫn cố chấp “vậy cũng không thể lạm sát người vô tội” Thấy Mộc Hương Y không nói gì, hắn liền vung tay ngăn cản một thôn dân. Thôn dân này không có nội lực, chỉ là sức lực lớn, hắn cũng chỉ dùng hai thành công lực, nào ngờ như đụng phải ngàn quân. Hắn lập tức lui ra sau vài bước, còn phun ra một ngụm máu
Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua, nói “cẩn thận, bên trong bọn họ có cao thủ ẩn nấp” Nói đến đây, nàng cũng giậ mình kinh hãi. Nếu thực sự là thế, đúng là khó lòng phòng bị
Mộc Hương Y hừ lạnh “vẫn không thể đả thương người sao?”
Liễu Phong Sào ngoan cố “Mộc Hương Y, chúng ta đến đây là vì giải cứu người mất tích, giết chết bọn họ thì rất dễ nhưng chúng ta vẫn không thể làm”
Mộc Hương Y quay đầu, không để ý hắn “hừ, đạo đức giả”
Liễu Phong Sào đang tính nói tiếp, đột nhiên trong đám thôn dân có người phóng một chưởng vào lưng hắn, khiến hắn lảo đảo, suýt nữa té ngã
Vi Sinh Từ ở bên cạnh thân mình lóe lên như chớp, một chưởng đánh về phía một thôn dân
Mộc Hương Y la lên “Vi Sinh thiếu chủ”
Thôn dân kia lập tức xuất chưởng ngăn cản, dù trời tối, Liễu Phong Sào vẫn nhận ra kẻ tập kích hắn là một cao thủ. Hắn muốn tiến lên nhưng thôn dân quá đông, thân ảnh kia chỉ lướt qua giây lát, thực sự không thể phân biệt
Vi Sinh Từ một chưởng đánh ngã kẻ giả mạo thôn dân ngã xuống đất nhưng Liễu Phong Sào nói không cần giết người, hắn liền do dự.
Lam Tiểu Sí lập tức chỉ huy “Tiểu Từ, phế võ công của hắn”
Vi Sinh Từ không chút do dự, một chưởng phóng qua, cao thủ kia hét thảm một tiếng, võ công bị phế. Vi Sinh Từ dừng một chút, rất nhanh đã tìm ra được cao thủ xen lẫn trong thôn dân. Các cao thủ khác cũng rất nhanh nhận ra tình hình bên này, lập tức vây lại tấn công hắn. Vi Sinh Từ hai tay kẹp lấy bốn, năm binh khí, vung lên một cái, vài người lập tức bay ra ngoài
Mộc Hương Y kinh ngạc lẩm bẩm “sao hắn phân biệt được”
Liễu Phong Sào nói “tiến lên hỗ trợ đi”
Thế nhưng tám trăm người, xếp lại cũng bằng bức tường người ah
Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ “phải tìm cách chế trụ bọn họ trước”
Liễu Phong Sào đương nhiên cũng biết thế. Lam Tiểu Sí bị một cao thủ đánh lén, mu bàn tay bị thương. Nàng vừa hừ một tiếng, Mộc Hương