Cúng mộ xong, Lam Tiểu Sí muốn đi xem hoa cửu vi, Vi Sinh Kỳ liền bảo Vi Sinh Từ đưa nàng đi, còn hắn thì quay đầu nhặt lá khô rơi trên mộ Mộ Dung Tú
Tiêu Cảnh Nhu nhẹ giọng nói “Kỳ ca, trời lạnh, đi về trước đi”
‘Ngươi cùng Kính nhi về trước đi, ta muốn ở lại nói với nàng mấy lời”
“Nhưng mà…”
“Đi đi”
Vi Sinh Kính tiến lên đỡ tay Tiêu Cảnh Nhu “nương, chúng ta đi thôi”
Tiêu Cảnh Nhu gật đầu, nhìn Vi Sinh Kỳ đứng yên trước mộ ái thê. Mười hai năm đã trôi qua nhưng vết thương của hắn vẫn như mới
Vi Sinh Kỳ ngồi xuống trước bia mộ, thấp giọng thì thầm “ta đã thả Tiểu Từ ra, ngươi hẳn là yên tâm rồi chứ? Tiểu nha đầu bên cạnh hắn kia đối với hắn rất tốt, hắn cũng rất thích nàng. Ngươi có thích không? Ha, ngươi đương nhiên sẽ thích rồi. Tú nhi, mười hai năm, ta vẫn còn nhớ rõ bộ dáng ngươi cười rộ lên
Chạng vạng, Lam Tiểu Sí và Vi Sinh Từ. Nàng có chút mất hứng vì lúc này đang là mùa đông, cửu vi chưa ra hoa, chỉ có thân cây trơ trọi, chẳng có gì để xem. Tuy nhiên cảnh tuyết cũng không tệ lắm, nàng làm hai người tuyết, chơi vui quên cả trời đất
Bích Uyên vội chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa. Lam Tiểu Sí tắm rửa thay y phục mất hơn nửa canh giờ
Vi Sinh Kỳ gọi Vi Sinh Từ vào thư phòng, hắn vẫn lo lắng việc tế mộ hôm nay có ảnh hưởng với nhi tử nên muốn nói chuyện thêm để không phải xảy ra chuyện không mong muốn
Lam Tiểu Sí chơi cả ngày, mệt không chịu nổi, ăn cơm xong liền ngủ. Cho đến nửa đêm, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi, nàng lập tức bừng tỉnh, lại nghe thanh âm lớn hơn
“Chuyện gì? Tiểu Từ, là ngươi sao?” Nàng mở cửa, nhất thời sửng sốt, chỉ thấy Vi Sinh Từ tóc dài rối tung, hai mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt cuồng loạn, trên tay dính đầy máu tươi
Tiếng kêu sợ hãi vừa rồi hẳn là của nha hoàn Bích Uyên, hiện nàng nằm rạp trên đất, trước ngực thủng một lỗ lớn, tim của nàng lại nằm cách đó không xa, máu tươi nhỏ giọt trên nền tuyết
Lam Tiểu Sí còn chưa kịp đóng cửa, Vi Sinh Từ đã đi đến trước mặt nàng. Nàng xuất chưởng ngăn cản nhưng lực đạo không có tác dụng với hắn, nhưng cũng may nàng đã có chuẩn bị tâm lý, chưởng vừa xuất ra đã mượn lực lui ra sau một bước, tay trái vung lên, ném ra một viên hương phấn màu lục nhạt. Vi Sinh Từ hít phải nhưng hắn nội lực thâm hậu, vẫn chưa bị trúng độc, còn bóp lấy cổ nàng. Nàng thật không dám tưởng tượng nếu hắn dùng toàn lực đánh một chưởng vào người nàng thì sẽ thế nào, có lẽ đầu sẽ nát như tương tàu chăng?
Trong lúc tình thế cấp bách, nàng bỗng dưng kiễng chân, hôn lên môi hắn. Vi Sinh Từ sửng sốt, ngửi được mùi hương quen thuộc, đầu hắn bắt đầu đau, muốn kháng cự lại cái gì đó. Lam Tiểu Sí rất khó thở nhưng vẫn kiên trì đút thuốc cho hắn, tuy rằng không thể lập tức khiến hắn thanh tỉnh. Mà Vi Sinh Từ vẫn quấn lấy lưỡi nàng, hút lấy tươi ngọt mang theo hương vị bạc hà từ miệng nàng, dù cuồng loạn cũng rất thích.
Đúng lúc này Vi Sinh Kỳ đuổi tới, nhìn thấy Xích Vi trai dính đầy máu tươi cũng thi thể của nha hoàn, Vi Sinh Từ thì đang bóp cổ Lam Tiểu Sí, tay phải vận lực chờ sức phát động. Hắn gầm lên “Tiểu Từ”Tiếp theo là một chưởng phóng tới
Vi Sinh Từ đẩy Lam Tiểu Sí ra, phóng chưởng nghênh đóng. Chưởng phong chạm nhau, tiếng nổ ầm vang, chấn động cả Cửu Vi sơn
Lam Tiểu Sí ngã trên đất, cổ đau nhức. Nàng cố gắng hít thở, hồi lâu mới thông thuận được
Vinh Sinh Kính cùng vừa tới, nhìn thấy đôi phụ tử đang đánh nhau, hắn lắp bắp kinh hãi, lập tức tham gia cuộc chiến, giúp Vi Sinh Kỳ chế phục Vi Sinh Từ. Thế nhưng tiếp một chưởng của Vi Sinh Từ lại làm hắn thất kinh, Vi Sinh Từ bị giam mười hai năm mà công lực lại hơn xa hắn, hắn không khỏi lui về hai bước, khí huyết cuồn cuộn. Nhưng cũng nhờ có hắn tương trợ, Vi Sinh Kỳ đã lấy được thế thượng phong, tuy vậy hắn không nỡ hạ sát thủ với nhi tử nên hắn cũng rất chật vật, hồi lâu mới chế trụ được Vi Sinh Tù
Vi Sinh Kính bình ổn nội lực, đi đến trước mặt Lam Tiểu Sí, thân thiết hỏi “Lam cô nương, không sao chứ?”
Lam Tiểu Sí ho khan, vẫy vẫy tay nói “ta không sao”
Lúc này Tiêu Cảnh Nhu, Bộ Hàm Thiền cũng tới, Xích Vi trai nhất thời có không ít người nhưng không khí vô cùng ngưng trọng
Vi Sinh Kính lại nói “Lam cô nương, Tiểu Từ vì sao lại đột nhiên phát bệnh?”
Lam Tiểu Sí lắc đầu “không biết, lúc đó ta đang ngủ trong phòng”
Vi Sinh Kính hỏi tiếp “khi ngươi nghe được tiếng vang là hắn đã giết Bích Uyên sao?”
“Ta cũng không nhìn thấy hắn giết Bích Uyên, ta chỉ có thể nói khi ta đi ra, Bích Uyên đã chết rồi”
Vi Sinh Kỳ nhìn qua, hỏi “không làm ngươi bị thương chứ?” Tiểu yêu tinh, ngươi đã thất rồi đó, có còn muốn ở lại không?
Lam Tiểu Sí đáp “không sao, chỉ bị thương ngoài da”
Vi Sinh Kỳ phân phó “Kính nhi, tìm đại phu xem thương thế cho Lam cô nương. Hàn Thiền, ngươi thu thập cho Bích Uyên đi”
Bộ Hàn Thiền vội đáp “dạ, chủ nhân yên tâm”
Vi Sinh Kỳ gật đầu, ôm lấy Vi Sinh Từ, trong lòng chợt thấy mờ mịt, đưa hắn đến nơi nào đây, trở lại thạch lao?
Lam Tiểu Sí đột nhiên lên tiếng “Vi Sinh thúc thúc, lúc ngươi và Tiểu Từ ở thư phòng đã nói lời gì kích thích hắn sao?”
Vi Sinh Kỳ nhíu mày đáp “không có, lúc đó cảm xúc của hắn rất ổn định, ta không biết vì sao hắn đột nhiên phát bệnh”
Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “vậy thì thật kỳ lạ”
Tâm tình của Vi Sinh Kỳ vô cùng tệ hạ, không muốn nhiều lời, lập tức ôm Vi Sinh Từ rời đi
Lam Tiểu Sí vuốt cổ, vết thương trên đó đã sưng lên. Nàng đi vào phòng Vi Sinh