Vô Sắc Cánh dưới ánh mặt trời, lóe ra quang hoa tươi đẹp
Ôn Mê có một loại xúc động muốn đến gần Lam Tiểu Sí, trong thân thể bọn họ chạy dòng mau giống nhau nay lại giơ đao vào nhau. Hắn nói “ngươi không nên xuất chiến”
Lam Tiểu Sí cười cười “ta chơi đùa thôi, nếu thua cũng là Ôn các chủ ỷ lớn thắng nhỏ, ta nghĩ sẽ không ai chê cười ta đâu”
“Tiểu Sí” Trong mắt Ôn Mê tràn ngập bi ai
“Đừng như vậy, ngươi sẽ không giết ta, đúng không”
Ôn Mê đương nhiên sẽ không giết nàng “ngươi hiện đang giúp kẻ thù của ngươi. Gia gia ngươi, sư công ngươi đều chết trong tay hắn. Tiên Tâm các và hắn có thù không đội trời chung”
Mộ Lưu Tô xen vào “Ôn Mê, lúc này không phải thời điểm cố kỵ tư tình nhi nữ” Hắn lo lắng Lam Tiểu Sí là điểm yếu của Ôn Mê, nếu trận này Lam Tiểu Sít thắng sẽ ảnh hưởng tới việc tìm kiếm phương thước chế tạo Hạo Thiên Xích Huyết, mà uy vọng của Lam Tiểu Sí trong Vũ tộc sẽ cao hơn trước.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào giữa sân
‘Ta biết rõ” Khóe miệng Lam Tiểu Sí khẽ cong lên, không có sát khí cũng không có cừu hận, thanh âm rất bình tĩnh “tuy ta nhỏ vài giọt nước mắt có thể sẽ giành được đồng tình của ngươi nhưng ta cảm thấy không cần làm như vậy. Ôn các chủ, ta biết được ít chuyện xưa nhưng ta không thể nhìn thấy gia gia và sư công ta, ta không có bất kỳ ân oán tình thù hay trí nhớ của các ngươi, ta cũng không muốn gánh nặng này. Ta có quyết định của mình, vì thế sẽ đi theo con đường ta chọn, hận của người khác không thể trở thành gánh nặng của ta, yêu cũng vậy”
Ôn Mê đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này không giống cô nương trong ấn tượng của mình, theo hắn thấy, cô nương có vũ đao lộng thương, cũng có thuận theo ôn nhu nhưng Lam Tiểu Sí lại độc lập và bình tĩnh hiếm có. Đúng như nàng nói, cừu hận không ảnh hưởng được nàng, yêu cũng vậy. Hắn bắt đầu tin tưởng, nàng thực sự không hận hắn, chuyện năm xưa đối với hắn chỉ là chuyện xưa, người khác hay hắn đều không khác nhau.
Ôn Mê cười khổ, hắn thống lĩnh Tiên Tâm các nhiều năm lại không bình tĩnh như một nha đầu. Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ “trước kia luôn không có cơ hội dạy ngươi cái gì, cũng không biết thực lực của ngươi. Hôm nay cha con chúng ta cùng luận bàn võ nghệ đi”
“Vậy nếu ngươi thua có thể tính ta thắng không?” Lam Tiểu Sí há miệng luôn không buông tha người
Ôn Mê dở khóc dở cười vẫn bình tĩnh đáp “không thể”
“Vậy ngươi nói nhiều như thế để làm gì?”
Ôn Mê cũng không nhiều lời nữa, đúng vậy, có ích lợi gì chứ, mỗi lần đều là nói thương nói yêu nhưng đến thời điểm vứt bỏ vẫn sẽ vứt bỏ. Đột nhiên, hắn cảm thấy mình thật mâu thuẫn và dối tra
Mộ Lưu Tô phát hiện ra, hô lên “Ôn Mê, cẩn thận, nàng đang làm ngươi dao động tinh thần”
Ôn Mê vung kiếm “đến đây đi”
Vô Sắc Cánh trong tay Lam Tiểu Sí hào quang lóe lên, phá gió mà đến. Ôn Mê chắn mấy chiêu đều thủ không công nhưng dần dần, Vô Sắc Cánh ngày càng trong suốt, sắc mặt hắn cũng dần ngưng trọng, công lực nha đầu này cũng không tệ, chiêu thức sạch sẽ lưu loát làm hắn phải né tránh chật vật, buộc hắn phải ra chiêu.
Trừ bỏ năm người làm chứng vẻ mặt chuyên chú, sắc mặt những người khác đều chậm rãi thay đổi, ngay cả Mộ Lưu Tô cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm giữa sân
Ôn Mê dần phát hiện trước mặt không phải là tiểu nữ hài có thể khinh thị, chiêu thức võ công của nàng uyển chuyển như nước chảy mây trôi, thân là Các chủ Tiên Tâm các, hắn cũng có nghiên cứu công pháp chiêu thức của Vũ tộc nhưng biến hóa trong chiêu thức của nàng khiến người ta bất ngờ. Hắn đột nhiên có phần kinh hãi, Lam Tiểu Sí lại một kiếm nhanh hơn một kiếm, nội lực thúc giục đến mức tận cùng, Vô Sắc Cánh chỉ thấy quang ảnh. Ôn Mê tập trung tinh thần, thúc giục thêm nội lực, từ năm thành thành sáu thành nhưng lại bị Lam Tiểu Sí từng bước ép sát, hắn buộc phải nâng lên bảy thành mới có thể miễn cưỡng đánh ngang cơ với nàng.
Vi Sinh Kỳ sắc mặt cực kỳ khó coi, trừng mắt hỏi Vi Sinh Từ “ngươi đã làm gì?” Không biết nàng đang mang thai sai, còn ứng chiến, đây là muốn tìm đường chết ah?
Vi Sinh Từ nhỏ giọng đáp “ta dạy nàng bộ Huyễn sắc lăng hư”
Vi Sinh Kỳ yên lòng, khó trách nha đầu kia dám xuất chiến, hừ, vẫn là chiếm tiện nghi từ chỗ nhi tử hắn ah. Tuy trong lòng hắn có chút tức giận bất bình nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là người một nhà, cũng nên giúp một chút
Ôn Mê và Lam Tiểu Sí đã giao đấu qua trăm chiêu, lúc trước là hắn cố ý nhường nhưng Lam Tiểu Sí cũng không phải dạng vừa. Khi Ôn Mê dùng bảy thành công lực, nàng vừa cảm thấy có chút cố hết sức, chiêu thức tấn công liền thay đổi. Ôn Mê nhận ra hắn không thể thắng nàng mà không khiến nàng bị thương, nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa với nàng sẽ làm Tiên Tâm các mất mặt, vì thế hắn cắn môi, dốc toàn lực ứng phó. Lam Tiểu Sí lập tức bị thương ba chỗ, đầu vai của Ôn Mê cũng đổ máu khiến đám người vây xem không khỏi hít khí lạnh.
Ôn Mê không để ý bản thân, tiến lên đỡ Lam Tiểu Sí nhưng ngón tay hắn chưa chạm được vào nàng đã bị Vi Sinh Kỳ chen ngang
Vi Sinh Kỳ nâng Lam Tiểu Sí dậy, đen mặt hỏi “Tiểu Từ không dạy ngươi Huyễn sắc lăng hư sao Sao lại không dùng đến?”
Lam Tiểu Sí tươi cười rực rỡ “ta đường đường là Vũ tộc đại tiểu thư lại dùng võ công của Vi Sinh thế gia mà luận võ, thắng cũng không đẹp”
Vi Sinh Kỳ muốn đánh nàng lại cảm thấy có chút kính nể, hắn đời này cũng chưa từng nghĩ ngày nào đó lại nảy sinh kính ý với một nữ tử.
Ôn Mê nghe vậy cũng thất kinh, nếu khi vừa mới bắt đầu, lúc hắn còn cố ý nhường, Lam Tiểu Sí mà dùng đến Huyễn sắc lăng hư thì hậu quả thật khó tưởng tượng nổi
Ba vết thương trên người Lam Tiểu Sí vẫn đang đổ máu nhưng Ôn Mê đã thủ hạ lưu tình, vì thế thương thế không nghiêm trọng lắm, lại có Vi Sinh Kỳ giúp nàng cầm máu
Ôn Mê tán thưởng “ngươi là một đứa nhỏ rất giỏi” Khen ngợi xuất phát từ nội tâm
Lam Tiểu Sí nói “cảm ơn, có thể được một tiếng khen ngợi của Ôn các chủ là vinh hạnh của vãn bối” Nói xong cúi thấp người rồi quay người đi đến cạnh Lam Phỉ
Năm vị trọng tài tuyên bố Lam Tiểu Sí thua, thế nhưng lại làm người ta ngoài ý muốn, nàng mới mười sáu tuổi đã có thể địch lại bảy phần công lực của Ôn Mê, thực lực gần như sánh ngang với Úc La
Ôn Mê trở lại chỗ ngồi, Mộ Lưu Tô hỏi “nha đầu kia, ai dạy?”
Ôn Mê nở nụ cười, phát hiện mình đã già “Mộ tướng dường như hiểu biết Vũ tộc nhiều hơn ta”
Mộ Lưu Tô kinh ngạc đáp “nàng lúc nhỏ theo Úc La học nhưng chiêu thức hiện tại không giống cách thức của y” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vi Sinh Kỳ, không phải người Cửu Vi sơn các ngươi dạy chứ?
Vi Sin Kỳ thần sắc ngạo nghễ “nàng tuy là nữ oa nhưng khí khái phẩm tính hơn cả nam nhi”
Mộ Lưu Tô đánh giá “xem ra Vi Sinh gia chủ rất có hảo cảm với nàng”
“Thân quân tử mà xa tiểu nhân, Vi Sinh thế gia trời sinh”
Mộ Lưu Tô nổi giận, khắp thiên hạ không ai dám nói với hắn như vậy. Thực lực của nha đầu kia thật khiến người ta lo lắng, hắn đột nhiên có ý tưởng kỳ quái, Vũ nhân sẽ để một nữ nhân làm Vũ tôn chứ? Tuy nhiên rất nhanh hắn đã loại bỏ suy nghĩ này, cô nương đều phải thành thân, chỉ cần nàng gả cho người thì đã thành người nhà khác, hơn nữa sau đó còn sinh con, nuôi dạy con cái, sẽ không thời gian và tinh lực để quản chuyện giang hồ. Nghĩ đến Lam Tiểu Sí cuối cùng sẽ giống các cô nương khác, ôm đứa nhỏ của mình thấp giọng hát ru, hắn yên tâm lại có chút thương tiếc, đáng tiếc nàng sinh làm thân nữ nhi. Nhưng cũng may mắm vì thế mới không ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình hắn, dù sao Lam Tiểu Sí cũng là nữ nhi của Thanh Tỏa, hắn cũng mong nàng có nơi quy túc tốt, sau đó sống an phận như các cô nương khác. Khi đó, nếu có bất luận kẻ nào dám khi dễ nàng, hắn sẽ không ngại mà ra mặt cho nàng.
Lam Tiểu Sí thua cũng là trong dự liệu, không hề làm Vũ nhân giảm sĩ khí, ngược lại vì nàng thua rất đẹp, bọn họ còn cảm thấy vinh dự.
Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim, nói “bảo bối nhi, ngươi bắt đầu khiến cha sợ hãi”
“Vậy ngươi để ta đi xuống Vũ Đằng sơn xem đi”
“Hai chuyện này có gì liên quan gì nhau sao bảo bối nhi”
Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, đương nhiên nói “ngươi sợ ta, chẳng lẽ không nên nghe lời ta sao?”
Lam Phỉ cười đến phong hoa tuyệt đại “để Úc La đưa ngươi đi đi”
Lam Tiểu Sí có chút không tin, nghi hoặc hỏi “thực sự?”
Lam Phỉ gật đầu
“Trận tiếp theo là người nào ra trận? Cha có nắm chắc không?”
“Như thế nào, bảo bối nhi có đề nghị gì sao?”
Lam Tiểu Sí lấy mấy tờ giấy đưa qua, Lam Tiểu Sí nhận lấy, phát hiện là mấy tờ kiếm phổ, hắn có chút bất ngờ “đây là cái gì?”
“Trước kia ở Cửu Vi Sơn, ta đã thấy Tiểu Từ và Vi Sinh Kỳ luyện công, ba chiêu thức này là ta từ kiếm chiêu của bọn họ mà học được, nếu người tới dùng chiêu thức của Tiên Tâm các, ba thức này nhất định có thể phá vỡ Ngũ hành Tiên Tâm kiếm của bọn họ. Ta thấy chiêu thức của Tiên Tâm các có nhiều sơ hở, bọn họ lại thích dùng Ngũ hành Tiên Tâm kiếm. Ông trời phù hộ, hi vọng người này cũng có thói quen này”
Lam Phỉ “vậy cha và ngươi cùng cầu nguyện đi”
Thấy Lam Tiểu Sí theo Lam Phỉ rời đi, Vi Sinh Kỳ trừng mắng với nhi tử của mình “còn không mau đi theo”
Vi Sinh Kỳ nhìn hắn, cảm thấy hiện tại cha rất ủng hộ mình, liền nói “ngươi không phản đối ta ở cùng Tiểu Sí Bàng sao?”
Vi Sinh Kỳ mạnh miệng đã đến mức này rồi, ta còn phản đối gì nữa”
Vi Sinh Từ biết cha hắn không phản đối, lập tức xoay người đi theo Lam Tiểu Sí
Vi Sinh Kỳ thở dài, đột nhiên cảm thấy hài lòng với đứa con dâu này, sau đó nghĩ lại rất nhanh sẽ có tôn tử ẳm bồng, tâm tình không khỏi sung sướn
Mộ Lưu Tô ở bên cạnh hắn thì tâm tình rất tệ
Liễu Băng Nham tiến lên xem vết thương cho Ôn Mê, bị hắn ngăn lại “chút vết thương ngoài da, không đáng gì”
“Nha đầu kia lợi hại vậy sao?” Liễu Băng Nham hỏi xong liền trừng mắt với Liễu Phong Sào, khiến hắn không biết tại sao bị cha tức giận, chỉ đành cười khổ
Ôn Mê nói “là rất có ngộ tính, thiên