Cưu Vẫn cõng Mộ Tài Linh bay rất xa, hồi lâu Lam Tiểu Sí gọi hắn “được rồi, đệ đệ ta còn phải trở về”
Cưu Vẫn liền hạ cánh xuống, Mộ Tài Linh tim vẫn còn đập thình thịch, cảm giác xuyên qua tầng mây làm người ta máu huyết sôi trào
Lam Tiểu Sí nói “chúng ta phải đi, ngươi dám trở về không?”
Mộ Tài Linh nhìn chung quanh, tuy muốn tỏ ra anh hùng nhưng dù sao hắn chỉ mới tám tuổi, vẫn hỏi “nơi này là chỗ nào?”
Lam Tiểu Sí cười ha hả “chỉ sợ cách Hiệp Đô bốn, năm mươi dặm”
Mộ Tài Linh xụ mặt “ta trở về như thế nào?”
Lam Tiểu Sí cười hồi lâu mới nói “đi thôi, tỷ tỷ đưa ngươi tới chỗ quan phủ”
Mộ Tài Linh ngạc nhiên “quan phủ?”
“Đúng vậy, ngươi là nhi tử của Mộ tướng, đừng nói là bốn, năm mươi dặm, bốn năm ngàn dặm cũng có người muốn đưa ngươi về Hiệp Đô ah”
“Nhưng mà…”Tuy có chút ngượng ngùng, Mộ Tài Linh vẫn nói ra “ngươi không sợ ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Trước kia, người khác đưa ta đều đưa đến tận nhà, ngươi lại giao ta cho người khác”
“Ngươi là nam tử hán, chút chuyện vậy mà lo cái gì.. Ta lần đầu tiên đến Hiệp Đô cũng tám tuổi nha”
Mộ Tài Linh kinh ngạc “cha ngươi mang ngươi đến?”
“Không phải, có điều sau đó cha ta tìm được ta, hung hăng sửa trị một trận, làm cho ta không được như thế nữa”
Cũng phải, lúc tám tuổi, nàng tự cho mình là siêu phàm, muốn đến Cửu Vi sơn học nghệ, tự mình thu thập hành lý, mang theo lừa, bạc và thuốc mấy năm qua trộm được ở chỗ Lam Phỉ, một mình rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy. Kết quả người định không bằng trời định, nàng xem ngược bản đồ, cho nên trong lúc Lam Phỉ phái người truy tìm nàng theo dọc đường từ Phương Hồ Ủng Thúy đến Cửu Vi sơn, nàng lại đánh bậy đánh bạ đến Hiệp Đô. Nàng như ngựa hoang thoát cương, mỗi ngày trộm gà bắt ngỗng, sau do chưởng quầy bán chim phát hiện ra, nàng mới bị bắt lại. Nàng ở bên ngoài hơn hai tháng, không chỉ không xài một xu mà người còn mập hơn, khiến Lam Phỉ tức muốn chết
Mộ Tài Linh hai mắt tỏa sáng hâm mộ, hắn từ nhỏ đi đâu cũng có hạ nhân theo thành đàn, ngay cả đi tìm các công tử khác chơi cũng là chúng tinh phủng nguyệt, xe ngựa tiền bạc, đâu cần hắn quan tâm. An nhàn thì an nhà nhưng giống như không có thời thơ ấu
Lam Tiểu Sí đưa hắn đến quan phủ gần đó, mới đầu quan Huyện không tin nhưng cái miệng của Lam Tiểu Sí, người chết cũng có thể nói thành sống nên chỉ vài câu, Huyện lão gia đã không chút do dự mà đồng ý hộ tống Mộ Tài Linh về Hiệp Đô
Mộ Tài Linh có chút lưu luyến “tỷ tỷ”
“Phương Hồ Ủng Thúy là nhà của ngươi, tộc nhân của ngươi ở đó, nếu ngươi muốn trở về, hoan nghênh bất cứ lúc nào”
Mộ Tài Linh mím môi, gật đầu
Thanh Tỏa và Mộ Lưu Tô đều gấp muốn chết. Mộ Lưu Tô đương nhiên có phái hạ nhân đi theo thiếu gia, nhưng Cưu Vẫn cõng hắn bay, hạ nhân sao có thể đuổi kịp, càng không nói tới Vi Sinh Từ và Lam Tiểu Sí. Đến khi Mộ Tài Linh được hộ tống về tới tướng phủ, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, ban thưởng là không thiếu.
Mộ Tài Linh trải qua chuyện này, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Buổi tối ở trong phòng một mình, hắn liền đứng trước gương đồng, cởi y bào và tầng tầng vải bông trên người. Cánh chim của hắn vẫn còn mềm mại nhưng lông cũng đã dần đày đặn, tuy nhiên vẫn chưa thể bay. Hắn đưa tay sờ sờ hai cánh, màu lông đen trắng đan xen, xúc cảm mềm mại như tơ lụa, bóng loáng, tinh tế. Phương Hồ Ủng Thúy, Vũ tộc, những cái tên nghe xa lạ nhưng lại thấy rất thân thiết.
Thanh Tỏa đang tính đi vào nhưng vừa hé cửa, nhìn thấy Mộ Tài Linh đang chăm chú nhìn hai cánh của mình, nàng liền không đi vào. Tiểu Sí nói không sai, Tài Linh là Vũ nhân, hắn không thể không nhìn thẳng vào huyết thống của mình. Nàng nhẹ nhàng khép cửa phòng, thở dài một hơi
Cưu Vẫn và Ngân Loan cõng Vi Sinh Từ cùng Lam Tiểu Sí trở về Phương Hồ Ủng Thúy.
Lúc này trong Phương Hồ Ủng Thúy lại có hai vị khách không mời mà đến. Ám tộc Giáo phụ Già Dạ mang theo nghĩa tử Già Chi Kính mới thu nhận không lâu tìm đến, hiện đang ở trong thư phòng của Lam Phỉ
Lam Phỉ ánh mắt nghiền ngẫm, nói “Giáo phụ thật có ý tứ, mấy ngày trước vừa tập kích Vũ tộc ta, hôm nay lại đến làm khách”
Già Dạ đáp “lần trước quý tộc cũng không thương vong, thay vì nói tập kích chi bằng nói thăm dò. Còn lần này ta đến, chỉ là muốn cùng Vũ tôn làm giao dịch”
Lam Phỉ không nói gì, chỉ ah một tiếng
“Mấy ngày qua, Ôn Mê vây quanh Lạc Nhật thành, yêu cầu Ám tộc giao ra Già Chi Kính. Nhưng hắn là nghĩa tử của ta, ta thân là Già phụ của Ám tộc, nếu thực sự giao người ra chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?”
Lam Phỉ lay động quạt lông chim, ân một tiếng
Già Dạ lại nói “ta biết Vũ tộc trước giờ đều bị giang hồ xa lánh, nếu Vũ tộc và Ám tộc hợp tác, Ôn Mê sẽ không dám kiêu ngạo như vậy”
Lam Phỉ không khách khí “giao dịch này không có gì làm ta thấy hứng thú”
“Nếu ta đến, đương nhiên phải có thứ khiến Vũ tôn thấy hứng thú. Mộ Lưu Tô từng nhắc tới Vũ tôn có nghiên cứu ra Hạo Thiên Xích Huyết có thể nâng cao chiến lực nhưng người dùng sống không được bao lâu”
“Ngươi tìm hiểu thật kỹ ah. Giáo phụ, Vũ tộc sự vụ bận rộn, nếu không đi vào trọng điểm, chỉ sợ ta phải tiễn khách” Lam Phỉ không khách khí
“Vũ tôn cần gì gấp như vậy” Già Dạ lấy trong tay áo ra một bình nhỏ màu trắng sữa, mở nắp bình ra, hương khí trong veo liền tràn ngập khắp phòng “thật không dám giấu, tập kích Vũ tộc là ý của Mộ Lưu Tô, nguyên nhân cũng vì trong tay ta có bình nước này, tên là Trường Sinh tuyền. Trường Sinh tuyền có thể làm thân thể người ta nhanh chóng trở lại thời kì cường thịnh nhất, chữa khỏi mọi ngoại thương, còn trường sinh bất lão”
Lam Phỉ rốt cuộc cũng động dung
Già Dạ mỉm cười nói “ta nghĩ, nếu Trường Sinh tuyền phối với Hạo Thiên Xích Huyết chẳng phải là thiên y vô phùng sao?”
Trêu tức trong mắt Lam Phỉ lập tức biến mất “ngươi thoạt nhìn rất trẻ, là công hiệu của Trường Sinh tuyền sao?”
“Không chỉ thế. Nghĩa tử của ta trước kia hai chân bị tàn phế, không thể đi lại, võ công cũng bị Vi Sinh Kỳ phế bỏ nhưng sau khi hắn uống Trường Sinh tuyền, không chỉ hai chân có thể đi lại mà võ công cũng khôi phục”
Lam Phỉ giật mình. Già Chi Kính trước kia là đại đệ tử của Vi Sinh Kỳ, tuy võ công không bằng Vi Sinh Từ nhưng cũng không phải dạng vừa. Tuy nhiên dù sao cũng là hồ ly ngàn năm, hắn vẫn luôn đề cao cảnh giác, sau khi cân nhắc lợi hại, vẻ mặt bình tĩnh nói “đề nghị không tệ”
“Vũ tôn đúng là người biết nhìn hàng, không uổng công phụ tử chúng ta đến đây một chuyến”
“Có điều Hạo Thiên Xích Huyết là tâm huyết của Vũ tộc ta, uy lực thế nào, Mộ Lưu Tô đã chứng thực qua nhưng Trường Sinh tuyền, ta chỉ nghe ngươi nói”
Già Dạ trong lòng cười lạnh, Lam Phỉ đúng là âm hiểm giả dối, ngoài mặt cười nói “biết Vũ tôn sẽ có nghi ngờ nên ta mang theo Trường Sinh tuyền đến đây. Vũ tôn có thể tự mình thử” Hiện hắn có Già Chi Kính ở bên cạnh, Vi Sinh Từ lại cùng Lam Tiểu Sí ở Hiệp Đô, Vi Sinh Kỳ thì đi Lạc Nhật thành, hắn hoàn toàn có thể chế ngự Lam Phỉ mà cướp lấy Hạ Thiên Xích Huyết. Nhưng dù sao không phải là phương thuốc, mà Lam Phỉ cũng không phải người chịu bị uy hiếp, uy vọng của hắn ta ở trong Vũ tộc lại cao, vạn nhất làm cho ngọc đá cùng nát thì không tốt lắm. Cho nên từ đầu, hắn vẫn luôn dùng chiêu thức dụ dỗ
Lam Phỉ ngồi yên, hắn không biết hiện công lực của Già Chi Kính thế nào, dù trên ghế có cơ quan nhưng cũng có thời gian mới phản ứng, chỉ sợ không làm gì hắn ta cho nên hắn chỉ nhìn chằm chằm bình Trường Sinh tuyền
Già Dạ đẩy bình ngọc đến trước mặt Lam Phỉ “Vũ tôn cứ việc thử một lần đi” Thấy Lam Phỉ trầm ngâm, hắn sảng khoái lấy ra Trường Sinh Tuyền, có Già Chi Kính ở đây, Lam Phỉ chạy không được. Nếu hắn uống vào, sẽ lập tức rõ dược hiệu; nếu không uống, e là sẽ lập tức trở mặt.
Lam Phỉ cầm lấy bình ngọc, phụ tử Già Dạ mỉm cười. Lam Phỉ đột nhiên cảm thấy người ở trên cao cũng có chỗ tốt, dù thế nào cũng tự tin hơn một chút. Hắn đương nhiên có thể đào tẩu, chỉ cần ấn nút cơ quan, tự mình phát cửa sổ, thừa dịp hai người Già Dạ tránh độc mà giương cánh bay đi. Nhưng nếu vậy, Già Dạ nhất định sẽ mang Già Chi Kính đi tìm Mộc Băng Nghiên, thậm chí còn xông xuống dưới Vũ Đằng sơn. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng ngửa đầu uống cạn bình Trường Sinh tuyền
Già Dạ khen ngợi “Vũ tôn thật khí phách”
Lam Phỉ hỏi “bao lâu thì có thể thấy hiệu quả?”
Già Dạ nhẹ giọng đáp “rất nhanh”
“Lập tức thấy hiệu quả?” Lam Phỉ thất kinh, nếu lập tức thấy hiệu quả thì Trường Sinh Tuyề này cũng thật bá đạo
Già Dạ đáp “có thể ngồi chờ”
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng hô “cha…”
Lam Phỉ cả kinh, đang muốn lên tiếng nhắc nhở thì Già Chi Kính đã dùng kiếm kèm hai bên hắn. Già Dạ cũng đánh ra một chưởng, ngăn cản Lam Tiểu Sí muốn đẩy cửa đi vào, nào ngờ chưởng phong của hắn đụng trúng một cỗ đại lực, đánh hắn văng ra ngoài, đụng vào vách tường. Người đẩy cửa là Vi Sinh Từ, hắn đã sớm nghe ra bên trong không chỉ có một mình Lam Phỉ, huống chi hắn vô cùng quen thuộc hơi thở của Già Chi Kính. Già Chi Kính kèm hai bên Lam Phỉ nhưng hắn là lão hồ ly, dù không phải là đối thủ của hắn thì cũng không phải hắn ta có thể dễ dàng khống chế. Ngay lúc Lam Tiểu Sí vừa gọi, hắn đã ấn cơ quan cho kịch độc bắn ra, còn hắn nhanh chóng dịch chuyển thân hình, tránh khỏi kiếm của Già Chi Kính. Không đợi Già Chi Kính công kích, Vi Sinh Từ đã tiến lên