Lam Tiểu Sí đi qua đi lại trước đại môn Vi Sinh gia ở dưới chân núi Cửu Vi, đột nhiên một thanh âm sắc nhọn vang lên “tiểu tiện nhân. Ngươi dám hại nhi tử của ta”
Lam Tiểu Sí quay đầu liền thấy Tiêu Cảnh Nhu đỡ Liên Kính đi đến. Liên Kính tuy chỉ bị phế võ công nhưng đã từng là một cao thủ, phải mất thời gian thích ứng rất lâu, nếu không chú ý tới nội thương, khi ốm đau sẽ bị phát tác, cho nên nói hắn là phế nhân cũng không quá. Nàng nhìn thoáng qua, nói “đại thẩm, có phải ngươi mắng sai người không? Thứ nhất, ta tuy nhỏ nhưng không tiện. Thứ hai, ta cũng không hại nhi tử của ngươi, thương thế trên người nhi tử ngươi là do ta tạo thành sao?Ngươi thấy ta ngây thơ vô tội đáng yêu như vậy, ta sao có thể hại nhi tử của ngươi chứ?”
Tiêu Cảnh Nhu tóc tai tán loạn, mặt loang lổ nước mắt, trên áo vương bùn đất, hiển nhiên là khổ cầu mà không có kết quả. Vi Sinh Kỳ đuổi mẹ con nàng xuống núi đã là khoan dung. Nàng chỉ vào Lam Tiểu Sí mắng “ nhi tử của ta có sai nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, vì sao ngươi còn muốn nhắc lại? Huống chi đây là việc của Vi Sinh gia, liên quan gì tới ngươi? Ngươi có tư cách gì mà chen vào?”
“Thì ra ta thật không phải”
“Mộ Dung Tú dù sao cũng đã chết rồi nhưng Kính nhi vẫn còn sống, vì sao ngươi lại vì một người chết mà bức người sống đến tình trạng này? Ngươi có biết Kính nhi cố gắng thế nào không? Ngay cả Kỳ ca cũng luôn tự hào về hắn, ngươi lại nhẫn tâm hủy hắn”
“Vì sao? Vì giáo dục hắn là việc của ngươi. Ngươi không tự kiểm điểm bản thân còn chạy tới đây trách ta. Nếu hiện tại ta giết chết nhi tử của ngươi, ngươi có vì ta còn sống mà nhi tử của ngươi đã chết rồi, nảy lòng từ bi nên không tính toán gì với ta chứ?”
Tiêu Cảnh Nhu sửng sốt “cái gì?” Chưa từng có người nói với nàng như thế
“Nhi tử của ngươi hiện đã mất hết công lực, mà ngươi còn ở chỗ này hung dữ với ta, ngươi có biết hậu quả hung dữ với ta nghiêm trọng cỡ nào không?”
“Nơi này vẫn là địa giới của Cửu Vi sơn, ngươi cho là ngươi hạ độc thủ, Vi Sinh gia thực sự sẽ ngồi yên không để ý tới sao? Tiện loại có nương sinh không có cha dưỡng như ngươi sao hiểu được khổ tâm của người làm cha làm mẹ?”
Lam Tiểu Sí chậm rãi đi đến gần nàng, trên mặt vẫn là ý cười dịu dàng, Tiêu Cảnh Nhu lại không tự chủ mà lui ra sau một bước. Nàng nói “đừng sợ, ta sẽ không giết lão ấu, nữ nhân và hài tử” Lại quay sang nhìn Liên Kính, mỉm cười nói “Liên Kính ca ca, biến thành như vậy thật đáng thương nha”
Liên Kính giống như nhìn thấy độc xà tới gần, liền lui ra sau một bước
Lam Tiểu Sí nói “Vi Sinh thúc thúc rất nhân từ mà ngươi lại không biết nhận sai, nương ngươi cũng không biết đúng sai. Ngươi xem, phương thức giáo dục của hắn luôn thất bại như thế”
Liên Kính run run hỏi “ngươi muốn làm gì?”
Lam Tiểu Sí lại nói “Tiêu thẩm thẩm, ngươi phải xin lỗi nha, vừa rồi ngươi hung dữ với ta như thế làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của ta”
Tiêu Cảnh Nhu mắng “tiện nhân, ngươi còn xằng bậy sẽ lập tức giao ngươi cho Vi Sinh thế gia”
Ngón tay của Lam Tiểu Sí lập tức lóe ngân quang, Liên Kính rên lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất, mắt cá chân trái đau nhức. Hắn không thể tin ngẩng đầu, Lam Tiểu Sí đã cắt đứt gân chân của hắn
Tiêu Cảnh Nhu kinh hãi gào lên
Lam Tiểu Sí chậm rãi nói “ngươi xem, không ai đến cả, cho dù có người đến thì có ích gì? Chân của nhi tử ngươi cũng đã tàn, đều do ngươi không tốt. Tiêu thẩm thẩm, ngươi biết sai chưa?”
Tiêu Cảnh Nhu hoàn toàn không thể tin, mười chín năm qua, được Vi Sinh thế gia che chở, ai thấy nàng đều cung kính lễ ngộ, nàng hoàn toàn không ngờ sẽ có chuyện như vậy.
Lam Tiểu Sí lại nói “xem ra ngươi vẫn không biết sai” Ngân quang lại lóe lên, cắt đứt gân chân bên chân còn lại của Liên Kính
Liên Kính rên lên một tiếng, ngất xỉu
Tiêu Cảnh Nhu điên cuồng gào lên “không, dừng tay. Ngươi dừng ta, ta biết sai rồi, ta sai rồi”
Lam Tiểu Sí nói “thái độ không đủ thành khẩn” Ngón tay giữa nhúc nhích, lại muốn ra tay
Tiêu Cảnh Nhu nhào tới ôm nàng “ta xin lỗi, ta sai rồi” Lại quỳ xuống dập đầu “đều do ta sai, Kính nhi cũng sai rồi, chúng ta thật có lỗi với Tú phu nhân, chúng ta đáng chết vạn lần. Ta không nên nói năng lỗ mãng với Lam cô nương, ta van cầu ngươi buông tha cho hắn, van cầu ngươi” Nói xong, nước mắt rơi như mưa
Lam Tiểu Sí đỡ nàng đứng lên, vẻ mặt đồng tình “Tiêu thẩm thẩm, ngươi làm gì vậy chứ. Ta là vãn bối, sao có thể nhận đại lễ của ngươi. Mau đứng lên, mau đứng lên đi, ngươi như thế ta biết làm sao cho phải”
Vi Sinh Kỳ xuống núi liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy,Tiêu Cảnh Nhu thấy hắn,muốn nhào lên cầu xin
Lam Tiểu Sí lại nói “Kính ca ca, ngươi làm sao vậy? Rất khó chịu sao?”
Tiêu Cảnh Nhu không dám động đậy, mặt đầy nước mắt. Lam Tiểu Sí nói đúng, đừng nói Vi Sinh Kỳ sẽ không quản, dù hắn chịu hỏi đến thì đã sao, nhi tử của nàng sẽ lại bị phế một tay, thậm chí mất cả mạng
Vi Sinh Kỳ không thèm liếc nhìn mẫu tử các nàng một cái, chỉ nói với Lam Tiểu Sí “đi”
Lam Tiểu Sí hòa khí nói “Tiêu thẩm thẩm, chuyện cho đến bây giờ, nói thêm nữa cũng không tác dụng gì. Có điều nếu ngươi thành tâm sám hối thì nên đi xin lỗi Vi Sinh phu nhân đã chết đi. Hơn nữa, giang hồ hiểm ác nha, về sau tự bảo trọng nha”
Tiêu Cảnh Nhu phủ phục trên đất “ta…ta nhớ kỹ”
Lam Tiểu Sí nói “được rồi, ta đi đây” Không để ý tới bọn họ nữa, đi đến trước mặt Vi Sinh Kỳ
Vi Sinh Kỳ nói “chuyện gì?”
Lam Tiểu Sí nhún nhún vai “được ta tận tình khuyên bảo, nói lời thấm thía, Kính ca ca và Tiểu thẩm thẩm đã biết lổi. Ngươi không thấy nàng cảm động đến lệ rơi đầy mặt sao?”
Vi Sinh Kỳ hừ lạnh “dẫn dường”
Hai người cùng nhau rời khỏi Cửu Vi sơn
Vi Sinh Kỳ đã nhiều năm không rời khỏi Cửu Vi sơn, lần này đi ra mới phát giác thì ra bên ngoài đã là hoa đào chớm nở, hoa mận đơm nụ. Lam Tiểu Sí dọc đường luôn xử lý tốt việc ăn nghỉ, tuy miệng lưỡi bén nhọn nhưng cũng rất biết cách chiếu cố trưởng bối. Vi Sinh Kỳ có thâm thù đại hận với Vũ tộc, càng căm thù Lam Phỉ đến tận xương tủy nhưng không thể không công nhận Lam Tiểu Sí không tệ, chỉ tiếc là nàng đầu thai nhầm nhà
Vũ tộc cư trú tại Phương Hồ Ủng Thúy, khi Lam Tiểu Sí đưa Vi Sinh Kỳ đi vào, người dọc đường gặp được đều cúi đầu hành lễ, không dám mạo phạm, mãi cho đến khi đến một đoạn hành lang mới có người cảnh giác nhìn bội kiếm bên hông Vinh Sinh Kỳ, nhíu mày hỏi “đại tiểu thư, người Vi Sinh thế gia không thể tiến vào Phương Hồ Ủng Thúy”
Lam Tiểu Sí ôm vai hắn, cười nói ‘Sâm La, đi cùng ta cũng không thể vào sao?”
Vi Sinh Kỳ lúc này mới nhận ra người nọ là một trong hai đồng tử giữ cửa, nghe đồn năng lực vào hạng thượng thừa của Vũ tộc. Hắn đưa mắt đánh giá Sâm La, thấy