Vi Sinh Kỳ chờ mãi, không thấy nhi tử dẫn con dâu quay về, mà lại nhận được bái thiếp của Vũ tộc. Hắn vừa nhìn thoáng qua liền kinh sợ, nhìn kỹ lần nữa, vẫn là kinh sợ. Lam Tiểu Sí trở thành Vũ tôn?
Vi Sinh Kỳ cảm thấy mình như bị mù chữ, Lam Tiểu Sí không phải là con dâu hắn sao?Sao hiện tại lại là người đứng đầu Phương Hồ Ủng Thúy? Nháy mắt, lửa giận hừng hực bốc lên, nàng thành Vũ tôn thì nối dõi tông đường cho Vi Sinh thế gia thế nào? Giúp chồng dạy con ra sao? An thủ nữ tắc cách nào? Hắn đứng ngồi không yên, chỉ có thể rời Cửu Vi sơn lần nữa, vì tiểu yêu nữ này, gần đây số lần hắn ra ngoài còn nhiều hơn ban năm gộp lại
Lam Phỉ mang theo nhóm người kia đều là những người ban đầu cùng hắn dẫn dắt Vũ tộc bước ra khỏi vũng bùn, tự lập làm người. Tuy trên tay bọn họ dính đầy máu tươi nhưng cũng là lực lượng tinh nhuệ nhất của Vũ tộc. Hiện trong Vũ tộc vẫn còn Phượng Dao, Bạch Âu là đệ tử của Úc La, Sâm La, nhưng bọn họ dù sao cũng còn trẻ, tuổi không lớn hơn Lam Tiểu Sí bao nhiêu, lại quen sống an bình, chưa từng trải qua huyết tinh nên lực chiến đấu vẫn còn yếu
Lam Tiểu Sí đi xuống dưới vách núi Vũ Đằng, Phượng Dao thấy nàng, lập tức hành lễ “Đại…Vũ tôn”
Lam Tiểu Sí phân phó “lúc trước dùng nô lệ thử nghiệm thuốc, tuy đã gạt được Tiên Tâm các nhưng cũng không phải là kế lâu dài. Phượng Dao, thả các nô lệ thần trí bình thường ra, những người thần trí không khôi phục thì tạm thời an trí ở đây. Những nô lệ nuôi để lấy máu thí nghiệm cũng phóng thích toàn bộ”
Phượng Dao do dự “Vũ tôn, nếu ngày sau Mộc thần y trở về…”
“Ta sẽ tìm được người thích hợp cho hắn, hiện tại cứ làm vậy đi”
Phượng Dao khom người nhận lệnh “dạ”
Khi Vi Sinh Kỳ đằng đằng sát khí xâm nhập Phương Hồ Ủng Thúy, Vũ nhân lập tức tiến vào tình trạng cảnh giới. Sâm La đi vắng, hiện phụ trách an toàn của Phương Hồ Ủng Thúy giao cho cha con Ngân Điêu, Ngân Thương
Vi Sinh Kỳ cả giận quát “Lam Tiểu Sí đâu?”
Ngân Thương nơm nớp lo sợ nói “ta…chết cũng không nói”
Còn có cốt khí nha. Vi Sinh Kỳ một tay chế trụ cổ họng hắn. Ngân Thương quen nhàn nhã, lúc này đã suýt khóc.
Ngân Điêu vội vã đi tới, lông chim dựng đứng cả lên, nhìn thấy Vi Sinh Kỳ bóp cổ nhi tử, hắn cũng muốn khóc “Vi Sinh gia chủ, thủ hạ lưu tình”
Vi Sinh Kỳ lặp lại “Lam Tiểu Sí đâu?”
Ngân Điêu đáp nhanh lại dứt khoát “bên dưới vách núi Vũ Đằng”
Vi Sinh Kỳ thả Ngân Thương xuống, phất tay áo một cái, biến mất trước mặt mọi người như một làn gió
Ngân Điêu tiến lên đỡ nhi tử dậy “Thương nhi, ngươi thế nào?”
Ngân Thương vuốt vuốt cổ họng, đợi hô hấp thông thuận mới nói “ta…hình như không có việc gì. Cha, ngươi nói tung tíc của Vũ tôn cho hắn, có phải không có cốt khí lắm không?”
Ngân Điêu tức giận “cốt khí cái rắm. Vũ tôn là con dâu hắn, hắn là cha chồng, đi tìm nàng thì có sao?”
Các Vũ nhân cũng tụ tập đến đây, nghe vậy đều nghi hoặc, sau đó lập tức có phản ứng. Ai nói Vũ tộc không có cao thủ, phu quân của Vũ tôn chính là thiếu chủ của Vi Sinh thế gia nha. Còn sợ gì nữa chứ. Phút chốc, cánh của tất cả các Vũ nhân đều mở ra, nghênh ngang hẳn
Lam Tiểu Sí tập trung các nô lệ lại một chỗ; có người bị nuôi chờ lấy máu, gầy trơ xương; có người dùng thử nghiệm thuốc, thân thể và biểu hiện không khác gì người thường. Tổng cộng có khoảng hai trăm người. Lam Tiểu Sí đứng giữa bọn họ, ánh mắt bọn họ nhìn nàng tràn đầy địch ý
Khi Vi Sin Kỳ đến, chỉ thấy hai thiếu niên tuấn tú là Phượng Dao và Thanh Bằng đi theo sau Lam Tiểu Sí, tức giận gầm lên “Lam Tiểu Sí”
Lam Tiểu Sí quay đầu, nhìn thấy hắn, không những không hoảng hốt còn cười khanh khách “là cha chồng, con dâu gặp qua phụ thân”
Vi Sinh Kỳ bị nàng phủ đầu như thế cũng ý thức được mình không thể đánh nàng, chỉ hỏi “Tiểu Từ đâu?” Khi nói chuyện còn không quên trừng mắt với hai thiếu niên đứng sau nàng
Ánh mắt Vi Sinh gia chủ như muốn giết người, Thanh Bằng, Phượng Dao nhịn không được lui một bước
Lam Tiểu Sí đáo “Tiểu Từ ở trong phòng luyện công, cha tìm hắn có việc gì sao?”
“Còn chuyện gì? Ai cho ngươi tiếp nhận chức vị Vũ tôn?”
Lam Tiểu Sí hồ nghi “cha, tiếp nhận chức vị Vũ tôn còn cần ai đồng ý sao?”
Vi Sinh Kỳ giận dữ “ngươi đã gả vào Vi Sinh thế gia chúng ta thì là người Vi Sinh gia, huống chi ngươi là một nữ tử, xuất đầu lộ diện bên ngoài còn ra thể thống gì”
Lam Tiểu Sí ôn nhu nói‘Cha, ta hiện còn chút việc, ngài từ xa mà tới cũng đã mệt mỏi rồi, chi bằng đi nghỉ trước, đến tối chúng ta lại nói chuyện, được không?”
Vi Sinh Kỳ hừ một tiếng, hắn cũng nhìn ra nàng đang đứng đối diện với hai trăm người, xem ra là thực sự có việc, vì thế hắn cũng không phản đối
Lam Tiểu Sí nói với hai trăm nô lệ “ta đã xem qua tư liệu của các ngươi, các ngươi đều bị bán đến Phương Hồ Ủng Thúy làm nô lệ. Tuy lúc trước ký tử khế nhưng cha ta cũng không nên bắt các ngươi thí nghiệm thuốc, ta ở đây xin lỗi các ngươi”
Vi Sinh Kỳ nghe vậy, cơn giận lại bùng lên. Lam Phỉ đúng là không ra gì, xem việc hắn làm đi
Một nô lệ bị lấy máu để thử khô khốc nói “xin lỗi? Chúng ta bị giam cầm để lấy máu thử thuốc nhiều năm như vậy, một câu xin lỗi của ngươi liền xong?”
“Đương nhiên là không. Bởi vì các vị may mắn sống sót, còn có thể nghe một tiếng xin lỗi của ta, nếu các vị chết trong quá trình thử thuốc, ta cũng chỉ cho các vị một câu xin lỗi. Cái này không giải quyết được gì, cho nên hôm nay ta đến đây là hi vọng có thể giải quyết vấn đề”
Nghe vậy, các nô lệ liền kích động hẳn “chúng ta sống không bằng heo chó, ngươi tính giải quyết thế nào?”
“Phương án tốt nhất là ta đưa các ngươi ra khỏi vách núi Vũ Đằng, giúp các ngươi điều dưỡng thân thể, đợi khôi phục rồi, các ngươi có thể làm việc như các nô lệ khác, nếu có bệnh, phải được điều trị đúng lúc”
Các nô lệ giận dữ “đây là bồi thường của ngươi? Nếu chúng ta không chấp nhận thì sao?”
“Nếu chấp nhận, đứng sang bên trái; nếu không, đứng sang bên phải”
Nàng chẳng qua chỉ là tiểu cô nương, bình thường kiều tiếu, lại mang mặt nạ, không ai nhìn thấy biểu tình của nàng, lúc này nói chuyện lại mềm mại, bộ dáng yếu đuối dễ lừa, cho nên đa phần các nô lệ đều đứng sang bên phải, tỏ vẻ không đồng ý, chỉ có hơn mười nô lệ đứng sang bên trái
Lam Tiểu Sí nhìn mười mấy nô lệ này, nói “Thanh Bằng, mang bọn họ ra ngoài, dưỡng tốt thân thể rồi phân phó làm việc”
Thanh Bằng lên tiếng nhận lệnh
Lam Tiểu Sí nói với các nô lệ còn lại “các ngươi đều không đồng ý?”
Có nô lệ nói “Vũ tộc nợ máu chúng ta, đừng tưởng cứ thế là xong”
Có người giận dữ mắng “hiện Lam Phỉ đã bỏ chạy, ngươi lại e ngại Tiên Tâm các, cho rằng chỉ nói vài câu là có thể thu mua lòng người? Nói cho ngươi biết, chuyện này không thể cứ vậy là xong. Đúng không các huynh đệ?”
Những người khác cũng ồn ào phụ họa, có đưa ra điều kiện; có nhục mạ Lam Phỉ, mắng Lam Tiểu Sí làm bộ làm tịch…Vi Sinh Kỳ ở bên cạnh nhìn xem, có chút vui sướng khi người gặp họa, tiểu nha đầu, ngươi cho là lòng người dễ thuyết phục vậy sao?
Lam Tiểu Sí chẳng có cảm xúc gì, vẫn bình tĩnh nói “được rồi” Sau đó thối lui vài bước, nói với Phượng Dao “Phượng Dao, ta là Vũ tôn, Ôn các chủ lại nhìn chằm chằm, không tiện giết người”
Phượng Dao nhìn nàng, cho nên?
“Ngươi nghĩ cách giết chết bọn họ đi. Báo lá đánh nhau mà chết đi”
Phượng Dao giật mình “Vũ tôn?”
Vi Sinh Kỳ cũng ngây người
Lam Tiểu Sí không vui “thế nào? Ngươi nghe không hiểu lời ta nói?”
Phượng Dao “dạ” một tiếng, vung tay lên, đám người Hỏa Tước, Bạc Âu cũng lập tức tiến lên
Lam Tiểu Sí nói “không cần sử dụng binh khí của mình, còn phải giao thi thể cho Tiên Tâm các, ai bị tra ra, tự mình chịu trách nhiệm”
Các Vũ nhân lập tức buông binh khí xuống, dù sao bọn họ cũng là đệ tử của Sâm La, Úc La, tay không binh khí vẫn có thể giết chết đám nô lệ này một cách dễ dàng
Hơn trăm nô lệ đều sợ ngây người, không phải đến bồi thường cho chúng ta sao? Sao một lời không hợp liền muốn giết người?
Lam Tiểu Sí cười hì hì, kéo cánh tay Vi Sinh Kỳ, thân thiết nói “cha, ngài một đường vất vả. Ta quyết định tự mình xuống bếp, làm mấy món, một nhà ba người chúng ta cùng uống vài chén”
Vi Sinh Kỳ thụ sủng nhược kinh, nàng cười thanh thuần như một đứa nhỏ không rành thế sự
Phía sau, các Vũ nhân bắt đầu chém giết nô lệ, tiếng kêu la thảm thiết vang trời
Có người hoảng sợ la lên “Vũ tôn, ta không phản đối nữa, ta nguyện ý đi làm việc. Tha mạng ah”
Lam Tiểu Sí hừ lạnh “hiện tại mới cầu xin tha thứ? Ta hảo hảo nói chuyện thì các ngươi lại không nghe”
Càng lúc càng có nhiều người bị thương, cũng may đám Phượng Dao chưa từng giết người, lúc này lại không được sử dụng vũ khí cho nên chỉ cùng đám nô lệ ẩu đả, bị thương thì có, chết người là không. Có điều vì mệnh lệnh là giết, cho nên bọn họ xuống tay cũng không nhẹ, các nô lệ vốn suy yếu, không thể chống đỡ nổi
Cả đám nô lệ quỳ xuống, cầu xin “Vũ tôn, chúng ta biết sai rồi. Cầu Vũ tôn tha mạng”
Lam Tiểu Sí nói “các ngươi đã có năng lực phản kháng, hẳn cũng không có bị thương bị bệnh gì. Phượng Dao, an bài việc cho bọn họ làm”
Phượng Dao nhận lệnh. Những người khác thở phào nhẹ nhõm, bọn họ luôn sinh sống an ổn, giết người thực sự là một cảm giác rất tệ
Khi các nô lệ được mang ra khỏi vách núi Vũ Đằng, Lam Tiểu Sí hắng giọng nói ‘chư vị” Các nô lệ đều hoảng sợ nhìn nàng, sợ nàng đổi ý. Thanh âm của nàng không mềm mại như trước mà trở nên lạnh như băng “bên dưới vách núi Vũ Đằng mai táng thi thể của hơn ba ngàn nô lệ, ta không hi vọng có thêm nữa nhưng nếu cần thiết, ba ngàn thi thể hay là tám vạn cũng chỉ là bồi bổ cho đất đai ở đây mà thôi. Sinh mệnh đến không dễ, mong các vị hảo hảo quý trọng” Dứt lời vẫy tay với Phượng Dao “đi thôi”
Một trăm nô lệ theo Phượng Dao, trèo lên thang, rời khỏi vách núi Vũ Đằng
Lam Tiểu Sí lại phân phó Hỏa Tước “những người này do ngươi trông coi, phải chú ý một chút, đề phòng bọn họ trả thù Vũ nhân. Nếu quả thật thể chất suy yếu, không thể làm việc, cũng đừng bức bách, cứ theo lệ mà điều trị chữa thương nhưng không được đặc biệt chiếu cố. Mười mấy người lúc trước, ngươi cũng phải quan sát chặt chẽ”
Hỏa Tước khom người nhận lệnh ‘dạ”
Lam Tiểu Sí nhìn nhìn vách núi, nói “rửa sạch nơi này đi, về sau dùng làm nơi luyện công tĩnh tu cho Vũ nhân”
Tử Trấm vâng lệnh đi làm
Lam Tiểu Sí quay sang nói với Vi Sinh Từ “cha, chúng ta đi thôi”
Vi Sinh Kỳ lúc này mới nhớ ra mình đang tức giận, liền nói “hừ, Lam Phỉ giam giữ nô lệ, lấy máu thử thước, phương thức bồi thường của ngươi là để bọn họ tiếp tục làm nô lệ?”
“Cha, ngươi muốn nghe lý do thoái thác thiện lương hay là lời nói thật?”
Vi Sinh Kỳ theo nàng leo lên, thực ra hắn có thể nhanh chóng rời đi, chỉ là đang nói chuyện với con dâu, làm vậy không hay, mà hắn cũng không thể ôm nàng rời đi, nên chỉ có thể chậm rãi leo cùng nàng, hừ lạnh một tiếng
“Hướng thiện là ta bồi thường tiền bạc, để bọn họ rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy, nhưng bọn họ biết bí mật của Hạo Thiên Xích Huyết, có thể sẽ