Lam Tiểu Sí thực sự không muốn lại nhận thêm cha, nhưng có việc cầu người, đâu còn cách nào khác. Nàng nghĩ nghĩ, rốt cuộc quỳ xuống, không tình nguyện dập đầu “cha”
Kim Chỉ Đinh Lan vội nâng nàng dậy, hắn thực sự thưởng thứ tiểu nha đầu này, lại không yên lòng về Kim Chẩm Lưu nên một lòng muốn tạo quan hệ tốt giữa Kỳ tộc và Vũ tộc, cũng xem như hao hết tâm tư. Lam Tiểu Sí lại nghĩ Kim Chỉ Đinh Lan giúp cho Vũ tộc rất nhiều, Kỳ tộc lại giàu có, sau này sẽ lui tới nhiều. Hơn nữa trong chuyện Lam Phỉ, nếu Kỳ tộc đứng ra nói chuyện, quả thật giảm bớt rất nhiều trở ngại. Hai người có chung mục đích, việc nhận cha cũng diễn ra nhanh chóng
Kim Chỉ Đinh Lan nói “chuyện quá đột ngột, lần khác cha sẽ mở tiệc, chính thức nhận ngươi làm nghĩa nữ”
Lam Tiểu Sí thở dài một hơi, cứ vậy đi
Kim Chỉ Đinh Lan cũng rất xứng chức làm cha, suy nghĩ thay nàng “chuyện đón đám người Lam Phỉ trở về Phương Hồ Ủng Thúy không quá dễ dàng. Ngươi có nắm chắc việc giải trừ họa loạn Trường Sinh tuyền không?”
Lam Tiểu Sí nói “Tam…”
Kim Chỉ Đinh Lan ân một tiếng
Lam Tiểu Sí đành không tình nguyện sửa miệng “cha, Lạc Nhật thành dù sao chỉ là một địa phương nhỏ, Vũ nhân muốn đánh hạ Già Dạ cũng không cần tốn quá nhiều công phu. Chuyện Trường Sinh tuyền, ta đã có kế sách nhưng dù sao cũng là rót vào thân thể, cũng đâu thể tùy tiện bắt vài người để thử, đúng không? Chỉ cần Mộc Băng Nghiên trở về, ta tự nhiên sẽ nói phương pháp cho hắn, làm cho hắn và Vân Thải Chân cùng nghiên cứu”
Kim Chỉ Đinh Lan gật đầu “ta ra ngoài nói với bọn họ”
Lam Tiểu Sí rốt cuộc cũng có chút cảm kích “cha, ngươi vất vả rồi. Đúng rồi, Chẩm Lưu sao không đến? Không phải hắn thích nhất là góp vui sao?”
Kim Chỉ Đinh Lan không chút do dự nói “nơi này tình huống không rõ, hắn thân là Kỳ tộc thái tử, ta sao dám để hắn đi mạo hiểm”
Lam Tiểu Sí tức giận “vậy ta có thể tự mình mạo hiểm?”
Kim Chỉ Đinh Lan mỉm cười “có thể mạo hiểm bao nhiêu chứ? Nếu ngươi thực sự nắm chắc, ta để Chẩm Lưu đến đây kiếm chút công lao?Về sau, Thái tử như hắn cũng có cái để trị người”
Lam Tiểu Sí dở khóc dở cười “ngươi có cần bất công với ta vậy không?”
“Người một nhà, đâu cần che giấu”
Lam Tiểu Sí bất lực vẫy tay, lão hồ ly này, vừa nhận nữ nhi liền vội vã lợi dụng
Đúng lúc này Bạch Ế vội vã trở về, Lam Tiểu Sí ngạc nhiên hỏi “chuyện gì mà gấp vậy?”
Bạch Ế thở hổn hể nói “Vũ tôn, ta sắp không thở nổi nữa. Tiểu hoàng đế quyết định ngự giá thân chinh, rất nhanh sẽ tới Phương Hồ Ủng Thúy”
Lam Tiểu Sí tức đến suýt chửi thề “hắn thân chinh cái gì, ta thấy là bình thường bị Mộ Lưu Tô quản chặt quá, lúc này được nới lỏng liền ra ngoài lêu lổng”
“Dù thế nào, hắn cũng là hoàng đế, e là Vũ tộc vẫn phải chuẩn bị tiếp giá”
Lam Tiểu Sí đành phải nói “người tới, triệu tập Vũ nhân, lập tức di dời toàn bộ những thứ đáng giá. Tất cả mọi người đều mặc đồ mộc mạc, xài đồ cũ. Ai dám phô trương giàu sang, ta nhổ sạch lông của hắn”
Vũ tôn đã có lệnh, Vũ nhân hành động rất nhanh. Tất cả đồ vàng bạc châu báu đều được thay bằng đồ đá, gỗ, sắt, ngay cả cái chặn giấy bằng cẩm thạch của Lam Phỉ cũng đổi thành đồng thay.
Lam Tiểu Sí đi kiểm tra một vòng, thấy Vũ nhân mặc xiêm y rách nát, kinh ngạc hỏi “các ngươi lấy đâu ra xiêm y rách vá như vạy? Thanh Bằng, quần áo của ngươi sao lại thối như vậy, mau thay đổi cho ta. Bảo các ngươi ăn mặc mộc mạc chứ không phải bảo các ngươi vừa bẩn vừa thối thế này. Nhớ kỹ, khi tiểu hoàng đế đến, trừ những người ta cho phép mở miệng, còn lại không được nói lung tung”
Vũ nhân xưa nay luôn nghe lời Vũ tôn nhất, lập tức kẹp cánh, nhận lệnh
Lam Tiểu Sí tuần tra Phương Hồ Ủng Thúy một vòng, thấy không có bất kỳ sơ hở nào mới nói với Bạch Ế “đi thôi, chuẩn bị tiếp giá”
Bạch Ế không biết nàng giở trò quỷ gì nhưng không biết từ khi nào, bọn họ đã không còn hoài nghi quyết sách của nàng, cho nên lúc này cái gì cũng không hỏi mà theo nàng ra ngoài tiếp giá
Lam Tiểu Sí cho người rải hoa tươi trên đường, ngoài ra không có gì khác
Tiểu hoàng đế Vũ Văn Siêu mười bốn tuổi, vóc người thon dài, ngũ quan vẫn mang vẻ non nớt của thiếu niên. Lần này hắn dẫn theo mười lăm vạn quân, một đường từ Hiệp Đô đến đây, vốn muốn trực tiếp thẳng tiến Lạc Nhật thành, nhưng có Tổng quản đại thái giám Trịnh Đình và Bạch Ế cực lực khuyên can, mà hắn cũng đặc biệt thích tuyết ưng Lam Tiểu Sí đưa cho hắn, con chim kia rất có linh tính, làm cho hắn có chút tò mò về Phương Hồ Ủng Thúy, cho nên hắn mới nghe lời bọn họ, đến Phương Hồ Ủng Thúy trước
Lam Tiểu Sí dẫn dắt toàn bộ Vũ nhân đứng bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy chờ tiếp giá. Vũ Văn Siêu vừa tới liền thấy mấy vạn Vũ nhân ăn mặc nghèo nàn, khuôn mặt lại tươi cười hạnh phúc, đang chờ đón hắn. Vũ nhân không cười sao được, Lam Tiểu Sí đã nói ai cười ngọt ngào nhất sẽ thưởng năm trăm lượng bạc nha.
Vũ Văn Siêu dừng trước cửa, do dự không dám bước vào trong. Những người này…giống người bình thường sao? Bọn họ sẽ không cắn người chứ?
Lam Tiểu Sí mặc xiêm y bằng vải bố, trên người không có trang sức nào, chỉ dùng một cây trâm bạc vấn tóc, tiến lên đón tiếp
Vũ Văn Siêu vốn có ấn tượng sâu sắc với nàng “Lam ái khanh, mặt ngươi còn chưa trị hết sao?”
Lam Tiểu Sí thành thật nói “không dám giấu bệ hạ, ở Hiệp Đô đã xem nhiều danh y…”
Vũ Văn Siêu có chút ngạc nhiên, vội hỏi “trúng độc thế nào mà cả thái y của trẫm cũng thúc thủ vô sách?”
Lam Tiểu Sí đưa hắn vào trong “cũng không phải, chỉ là thuốc bọn họ kê đều rất quý”
Vũ Văn Siêu liền hứa hẹn “ngươi là đại tiểu thư của Vũ tộc nha, sau này ngươi lại đến hoàng cung, trẫm cung cấp dược liệu miễn phí cho ngươi”
Lam Tiểu Sí chắp tay cảm tạ “tạ bệ hạ, Bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đức vị vạn dân”
Tất cả Vũ nhân đều cười tươi như hoa, đồng loạt hô “Bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đức vị vạn dân”
Vũ Văn Siêu vẫn còn nhỏ, được khen như vậy, vô cùng thoải mái “trẫm trước giờ chưa từng tới Phương Hồ Ủng Thúy, nghe tên tràn ngập ý thơ. Chi bằng ái khanh mang trẫm đi dạo một chút, để trẫm ngắm phong quang dị tộc”
“Đương nhiên, Bệ hạ, xin mời” Lam Tiểu Sí đưa Vũ Văn Siêu đi dạo điểu tràng, nơi này trước kia nuôi chim, giờ bên trong lại toàn là gà. Nàng nói “Bệ hạ, người xem, đây là tài sản quan trọng nhất của Vũ tộc, cũng là nguồn kinh tế chủ yếu của chúng ta”
Vũ Văn Siêu trợn mắt há mồm “gà…gà?”
Lam Tiểu Sí “à không, nguồn kinh tế chủ yếu của Vũ tộc là chim, người xem, đây là chim sẻ, đây là chim bói cá, còn gà chủ yếu để trợ cấp mọi người sinh hoạt thường ngày”
Lúc này có một phụ nhân Vũ tộc đi tới, mình mặc xiêm y vải thô, tay cầm theo một con gà mái, quỳ rạp xuống “Bệ hạ, ngài có thể đến chỗ chúng ta, chúng ta quả thật thụ sủng nhược kinh. Mấy con gà mái này là khi nương ta còn sống đã nuôi, mời ngài cầm lấy, hầm canh gà, bồi bổ thân thể”
Vũ Văn Siêu lui ra sau hai bước “thôi…thôi đi” Nuôi từ lúc mẹ ngươi còn sống, vậy con gà này thành gà bà nội rồi, chứ đừng nói là gà mái mẹ
Lam Tiểu Sí nói “Bệ hạ, xin đừng ghét bỏ, mấy con gà này là tài sản đắt giá nhất của nàng, có thể hiến cho Bệ hạ cũng là vinh hạnh suốt đời của tiểu dân chúng ta”
Vũ Văn Siêu cảm động, nói với Trịnh Đình “nhận lấy mấy con gà nãi nãi kia đi”
Trịnh Đình và mấy đại nội thị vệ liền đi lên, nhận lấy mấy con gà mái, sau đó đi theo Lam Tiểu Sí và Vũ Văn Siêu. Dọc đường đi còn có nhiều Vũ nhân đem tặng gà, vịt, ngỗng. Vũ Văn Siêu không cảm thấy thế nào
Trịnh Đình lại chịu không nổi “Bệ hạ…chúng ta hay là trở về đi”
Vũ Văn Siêu không vui, hắn ở trong triều, luôn phải nghe lời Mộ Lưu Tô, lúc cùng triều thần nghị sự cũng phải xem sắc mặt của y mà làm việc, chưa từng được tung hô như vậy, liền hỏi “sao thế?”
Trịnh Đình cẩn thận nói “Bệ hạ, gà, vịt, ngỗng này…chúng thị vệ không khiêng nỗi nữa”
Vũ Văn Siêu quay đầu, nhìn thấy các thị vệ oai hùng của mình đã trở thành phu khuân vác, liền nói “Lam ái khanh, như thế ta không tiếp tục tuần tra nữa”
Lam Tiểu Sí “Bệ hạ không đi tiếp, các nàng nhất định sẽ thất vọng. Quay đầu lại, ta sẽ để các nàng mang toàn bộ lệ vật hiến cho Bệ hạ đưa đến chỗ Trịnh công công”
Trịnh Đình trừng mắt liếc nàng một cái, ta cũng đâu đắc tội ngươi, ngươi cần gì như thế chứ?”
Vũ Văn Siêu liên tục nói tốt. Lam Tiểu Sí lại chuẩn bị tiệc rượu “phong phú” tiếp đãi hắn, thức ăn đều lấy từ nông trang, rau dại, khoai lang trộn..
Vũ Văn Siêu ăn mấy món này, nước mắt đều chảy ra “thật không thể tưởng tượng được, trong thời Đại Lương thịnh thế lại còn có dân chúng kham khổ thế này”
Lam Tiểu Sí nhân cơ hội nói “hai mươi năm trước, Vũ tộc cũng rất gian khổ, nay dưới sự lãnh đạo anh minh của Bệ hạ, việc này đã trôi qua. Bệ hạ nếm thử món bột bắp chưng lá điều này đi, trước kia, không nhà nào dám cho nhiều bột bắp thế này đâu”
Vũ Văn Siêu ăn mà lệ rơi đầy mặt
Lam Tiểu Sí không dám uống rượu, chỉ nói “thỉnh Bệ hạ thứ ta đang mang thai, không thể uống rượu, có điều Tổng quản Bạch Ế có thể bồi Bệ hạ uống vài chén”
Bạch Ế đành phải tự mình châm rượu cho Vũ Văn Siêu. Trịnh Đình ở bên cạnh, rất không yên lòng. Rượu này được ủ từ cao lương, Vũ Văn Siêu uống đến mặt mày đỏ bừng, lần đầu tiên không có Mộ Lưu Tô ở bên cạnh kèm cặp, hắn như ngựa hoang sút cương, vô cùng sảng khoái
Lam Tiểu Sí nhân cơ hội, nói “Bệ hạ, Vũ nhân trước kia luôn không có cơ hội học chữ, muốn đền đáp triều đình cũng không biết nên làm từ đâu. Nay có mấy oa nhi, tư chất không tệ, Bệ hạ có thể để bọn họ đến Hiệp Đô đọc sách không? Nếu nhận biết được mấy chữ, trở về dạy oa nhi trong tộc cũng tốt, hoặc có thể ở Hiệp Đô khảo cái công danh, tương lai làm quan lớn, đó chẳng phải là vinh quang của toàn bộ Vũ tộc chúng ta sao?”
Vũ Văn Siêu cảm thấy buồn cười, ở nông thôn còn muốn đọc sách? Nhưng hiện hắn là thiên tử thánh minh trong mắt bọn họ, huống chi người ta cũng chỉ muốn đọc sách, không phải là chuyện gì xấu, liền nói “chuyện này có gì đâu. Dưới sự trị vì của trẫm, con dân Đại Lương ta hẳn đều nên biết chữ, các ngươi cũng là con dân của trẫm, đương nhiên cũng có thể đọc sách biết chữ”
Trịnh Đình lo lắng nói “Bệ hạ, việc này vẫn nên trở về thương lượng với bách quan một chút”
Vũ Văn Siêu không vui, có Mộ Lưu Tô, các ngươi luôn muốn nhúng tay vào việc của trẫm, nay hắn không ở đây, các ngươi cũng muốn quản trẫm? Hắn trầm giọng hỏi “chẳng lẽ chút việc nhỏ này, trẫm không làm chủ được?”
Tuổi còn nhỏ nhưng có chút uy nghiêm, sầm mặt như thế rất dọa người. Trịnh Đình vội nói “nô tài không dám”
Vũ Văn Siêu hừ lạnh một tiếng, nói với Lam Tiểu Sí “trẫm chuẩn tấu, Vũ nhân có thể đọc sách biết chữ”
Lam Tiểu Sí cảm động đến rơi nước mắt “đây đúng là thiên đại hỉ sự nha. Chúng ta sau này cũng có người đọc sách nha. Bệ hạ, ta sẽ lập trường sinh từ cho Bệ hạ, ngày ngày thắp hương, để hậu nhân Vũ tộc đều biết đến công đức vô lượng của Bệ hạ”
Bình thường Mộ Lưu Tô quản rất nghiêm, Vũ Văn Siêu không được uống nhiều rượu như hôm nay, huống chi rượu này tuy ngọt nhưng cũng khá mạnh. Vì thế lúc này đầu lưỡi hắn đã líu lại, vung tay áo, nói “chuẩn”
Lam Tiểu Sí liền cho người dựng một bia đá thật lớn bên cạnh cột mốc địa giới bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy, nàng tự tay khắc công đức của Vũ Văn Siêu, sau đó cười ngọt ngào nói “Bệ hạ, nếu bên trên còn có chữ của ngài thì vô cùng hoàn mỹ nha”
Vũ Văn Siêu từ nhỏ đã bị Mộ Lưu Tô quản thúc, chữ cũng do hắn chân truyền, lập tức xắn ống tay áo, quyết định biểu diễn một phen, lập tức viết xuống tám chữ “trời yên biển lặng, khi cùng tuổi phong”, còn để lại lạc khỏan
Lam Tiểu Sí quỳ xuống “Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế” Nàng quỳ, các Vũ nhân cũn quỳ theo
Vũ Văn Siêu cảm thấy đặc biệt thành tựu “bình thân, đều bình thân đi’;
Lam Tiểu Sí đứng lên, đưa hắn vào trong uống trà nhưng vẫn không quên sai người mài tốt tấm bia đá, đề phòng nước mưa làm hao mòn chữ trên đó. Bên trên tấm bia, ngoại trừ ca ngợi công đức của Vũ Văn Siêu, cũng ghi lại việc hắn đã đáp ứng cho Vũ nhân đọc sách nhập sĩ
Uống trà xong, Vũ Văn Siêu quyết định đi Lạc Nhật thành. Nghĩ tới có thể cứu Mộ