Trở lại Phương Hồ Ủng Thúy, Lam Phỉ phát hiện nơi ở cũ của hắn vẫn như trước, giống như hắn chưa từng rời đi.
Úc La, Sâm Lam cũng trở về chỗ của mình, nhìn Vũ nhân mở rộng cánh nghênh ngang đi lại trong dược điền, cảm giác nơi này chưa từng an ổn, cường đại như thế
Lam Tiểu Sí đợi bọn họ thu xếp xong liền đi tới Hố Bất Lão, lúc nàng rời đi, Tiểu Dực ở đây, khi nàng ở nhà, Vi Sinh Từ chăm đứa nhỏ. Khi nàng đi vào, nhìn thấy Mộc Băng Nghiên đang cùng dược đồng nghiền thảo dược, đứa nhỏ ở trong nôi ngủ đến ngọt ngào. Mộc Băng Nghiên vừa nghiền thuốc, thỉnh thoảng quay đầu đưa nôi. Nàng tiến tới, giở tấm chắn bụi trên nôi ra, ôm lấy hài tử
Mộc Băng Nghiên nhíu mày nói “bên ngoài trời nắng”’
Lam Tiểu Sí “ta ôm hắn ra ngoài chơi một lát”
“Chút nữa phải uống sữa”
Lam Tiểu Sí dụi dụi đầu vào cổ hắn “Mộc gia gia vạn tuế”
Mộc Băng Nghiên hừ một tiếng, nhìn nàng ôm hài tử rời đi, lại nhìn cái nôi trống trơn, trong lòng chợt thấy trống rỗng. Haizz, không biết đến lúc nào con dâu của mình mới sinh một đứa
Lam Tiểu Sí đi vào chỗ Lam Phỉ, giấu hai tay sau lưng, vẻ mặt lấy lòng “cha, ngươi một mình ở đây có nhàm chán không? Có hứng thú dưỡng một sủng vật không?”
Lam Phỉ liếc nàng một cái “tỷ như?”
Lam Tiểu Sí cọ cọ vào người hắn “ngươi trước nhắm mắt lại đi”
Lam Phỉ vẻ mặt cảnh giác, Lam Tiểu Sí làm nũng “ngươi vươn tay ra đi, sau đó nhắm mắt lại, nếu không sẽ không đủ kinh hỉ”
Lam Phỉ nhẹ giọng thở dài, rốt cuộc nhắm mắt lại, sau đó liền cảm thấy hai tay trầm xuống, cái gì đây? Hắn mở to mắt, hoảng sợ nhìn thấy một tiểu hài tử trong tay mình, quay đầu nhìn chung quanh lại không thấy bóng dáng Lam Tiểu Sí đâu cả
“Lam Tiểu Sí” Cả Phương Hồ Ủng Thúy liền ngập tràn lửa giận của hắn
Lam Tiểu Sí mang theo Kim Ưng, Phượng Dao, Thanh Bằng cùng các thiếu niên đệ tu của Vũ tộc, chậm rãi đi vào Thái Cực Thùy Quang. Lúc này, các nhân sĩ võ lâm cũng đã tụ tập đông đủ
Ôn Mê nhìn thấy nàng, hỏi “ngươi giao Tiểu Dực cho ai?” Phụ tử Vi Sinh không giống người có thể chăm hài tử
Lam Tiểu Sí nhún nhún vai, nói “giao cho một người có một lần kinh nghiệm”
Ôn Mê dở khóc dở cười, Lam Phỉ cũng quá thảm “Tiểu Dực dù sao cũng còn nhỏ, Già Dạ lại trốn ở Trường Sinh đảo, chúng ta không biết mục đích thế nào, tình huống trên đảo xa lạ, việc này vô cùng nguy hiểm, ngươi không đi cũng được”
Lam Tiểu Sí thở dài “giờ khắc này, ta rốt cuộc cũng thấy ngươi đúng là cha ruột ta. Cảm ơn, nhưng ta đã nói rồi, chỉ cần Lam cha ta có thể trở lại Phương Hồ Ủng Thúy, ta sẽ không không quan tâm việc này”
Ôn Mê nghĩ nghĩ, gật đầu. Lam Tiểu Sí thông minh, có đôi khi còn hơn dùng sức
Lam Tiểu Sí “sớm xác định được phương hướng, Tiên Tâm các vẫn luôn không xuất phát là có tính toán gì sao?”
Ôn Mê “phải đóng thuyền, trừ thuyền lớn, thuyền nhỏ để chạy trốn cũng phải đóng. Hơn nữa ta cũng mong Vân Thải Chân và Mộc Băng Nghiên có sự đột phá trong việc nghiên cứu sợi nấm, giúp chúng ta không bị Trường Sinh tuyền quản chế”
Lam Tiểu Sí đối với việc này rất có hứng thú “có tiến triển gì sao?”
Trong lúc nói chuyện, Ôn Mê cũng đưa nàng vào chính sảnh “chỉ có một chút, sợi nấm có thể di chuyển trên cơ thể người, giống như thực vật, thích hút nước”
Lam Tiểu Sí “nói cách khác, nếu cánh tay ngâm trong Trường Sinh tuyền, sợi nấm trong cơ thể sẽ di chuyển đến chỗ cánh tay”
“Đúng. Hiện tại Vân Thải Chân và Mộc Băng Nghiên đang nghiên cứu làm sao khiến chúng trở nên mềm dẻo, có thể từ lỗ chân lông chui ra”
“Nếu thật có thể như thế, cần phải làm nhanh”
“Đúng vậy. Ta đoán nơi Già Dạ trốn có con suối Trường Sinh tuyền, để một đám người giang hồ bị Trường Sinh tuyền quản chế đi trước, dù là hủy diệt con suối hay thu dùng nó, đều không sáng suốt”
Lam Tiểu Sí gật đầu. Ôn Mê đột nhiên hỏi nàng “ngươi không có phát hiện gì sao?”
“Không phải ta đang ở cữ sao?”
Ôn Mê nhìn nàng, hỏi ra miệng xong hắn cũng có chút giật mình, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã không còn coi nàng là tiểu hài tử, hỏi nàng như hỏi một đồng đội. Vội nói “ta quên”
Lam Tiểu Sí cười hì hì “có điều cũng có phát hiện một chút. Gần đây Mộ cha không tìm ngươi sao?”
Ôn Mê sửng sốt “không có” Cũng nhận cảm thấy kỳ quái “theo lý, hắn và Mộ Tài Linh đều bị ép dùng Trường Sinh tuyền, sao có thể trong thời gian dài như vậy lại không có động tĩnh chứ?”
Lam Tiểu Sí nháy mắt “đúng nha, ta phát hiện sau khi đại quân triều đình rút lui, liền không có động tĩnh. Sau đó ta phái người lưu ý một chút, phát hiện chim truyền tin của Vũ tộc đã từng bay đến Hiệp Đô nhưng chim truyền tin này không phải xuất phát từ bất kỳ huấn điểu tràng nào của chúng ta’
“Các ngươi không bắt lại?”
“Không khéo là con chim này đã trải quan huấn luyện đặc thù, biện pháp huấn luyện truyền thống của Vũ tộc đối với chúng không có tác dụng”
Sắc mặt Ôn Mê nghiêm túc hẳn, Lam Tiểu Sí nói tiếp “ta xem qua tư liệu của Vũ tộc, thật lâu trước kia, triều đình từng chọn một số huấn điểu nhân ưu tú nhất của Vũ tộc, huấn luyện một đám chim để truyền tin khẩn cấp trong quân. Lúc đó người phụ trách là Lam lão gia tử, tổ phụ của ta nhưng những người biết chi tiết trong việc này đã chết, cho nên không thể kiểm chứng”
“Dù không có chứng cớ xác thực thì việc này cũng chính xác tám, chín phần rồi”
“Ta cũng nghĩ vậy. Hiện truyền tin về Hiệp Đô lại là loại chim nhưng vậy, ngoại trừ triều đình, ta không nghĩ ra còn có thế lực khác”
“Có nên…phái người giám sát Mộ Lưu Tô và Vũ Văn Siêu”
Lam Tiểu Sí còn ra vẻ “đó là chuyện của Tiên Tâm các, ta chỉ cung cấp tin tình báo”
Ôn Mê liếc nàng một cái, quay đầu phân phó Đinh Tuyệt Âm đi an bài. Tiếp theo hắn sẽ dẫn nhân sĩ giang hồ đến Trường Sinh đảo chưa rõ tình thế, đến lúc đó xa rời lục địa, thực sự là không đường lên trời, không cửa xuống đất, hắn không thể không cẩn thận
Lam Tiểu Sí cũng hiểu “thật ra ta cảm thấy dù chúng ta chuẩn bị thế nào, nguy hiểm vẫn sẽ rất lớn. Ở trên biển, địa thể không quen, Kỳ tộc dù biết bơi nhưng giá trị vũ lực lại thấp, chiến thuật an bài có khi không dùng được. Theo ta thấy, chi bằng chúng ta tìm người giúp chúng ta mở đường”
Ôn Mê nhìn nàng, Lam Tiểu Sí lại nháy mắt nghịch ngợm
Mộ Lưu Tô quả thật đang gặp nan đề, có người dùng chim truyền tin cho hắn, mới đầu hắn còn tưởng Lam Tiểu Sí có việc nhưng xem thư lại vô cùng sửng sốt, bút tích cực kỳ quen thuộc. Điều này sao có thể? Vũ Văn Tậ còn sống? Muốn nghiệm chứng việc này giả hay thật chỉ cần phái người đến hoàng lăng kiểm tra quan tài của Vũ Văn Tật, thế nhưng Vũ Văn Siêu có biết chuyện này không? Vũ Văn Tật giả chết là vì cái gì? Nếu hắn mạo muội đến hoàng lăng kiểm chứng có khiến các thế lực khác chú ý không?
Thanh Tỏa cũng nhận ra Mộ Lưu Tô tâm tư bất an, nhưng hỏi thì hắn lại không nói gì
Rốt cuộc, Mộ Lưu Tô vẫn không kềm chế được, dẫn theo đám người Đinh Cường đến hoàng lăng lặng lẽ khai quan. Khi quan tài mở ra, hắn còn chưa nói gì, phía sau lại vang lên thanh âm “không có gì sao?”
Mộ Lưu Tô cả kinh, quay đầu nhìn thấy Lam Tiểu Sí lười biếng ngồi trên lưu kim đồng, sắc mặt hắn vô cùng khó coi “ngươi đến đây khi nào? Tự tiện xông vào hoàng lăng là tội chết, ngươi có biết không?”
“Hừ, nói giống như ngươi không có tự tiện xông vào hoàng lăng vậy”
Mộ Lưu Tô liếc nàng một cái, rốt cuộc vẫn để ý chân tướng trong quan tài hơn, cúi đầu nhìn, bên trong chỉ là một bộ long bào, trong lòng liền thấy bất an. Vũ Văn Tật vẫn còn sống? Đúng là hắn đưa tin?
Lam Tiểu Sí “nhìn đi, đúng là quan tài trống rỗng mà”
Mộ Lưu Tô tức giận “nếu ngươi đã tới sớm, sao không tự mình mở ra xem”
“Bởi vì ta biết ngươi sẽ đến nha. Nếu Mộ cha không đến, ta mở ra hay không cũng không sao, nhưng nếu ngài đã tới, ta vì sao phải tự mình động thủ chứ?”
Mộ Lưu Tô đã bắt đầu sợ hãi trí lực của nàng “ngươi đã đoán được?”
“Chỉ là có chút hoài nghi, Ôn cha dù không lên tiếng nhưng hắn cũng nghi ngờ như thế. Đồ vật như Trường Sinh tuyền rất kinh người, không thể nào tùy tiện liền nhặt được ah”
Mộ Lưu Tô trầm giọng ‘ngươi muốn thế nào?”
“Ta chỉ là tò mò, chẳng lẽ Mộ cha không muốn biết đầu đuôi chân tướng sao?”
Mộ Lưu Tô trầm tư “lúc trước, ta với tiên vương ý kiến không đồng nhất, rất nhiều việc hắn làm, ta không đồng ý. Thực ra khi hắn còn tại vị, ta đã nhiều lần đệ tấu chương, xin từ quan về quên nhưng sau này hắn bị bệnh chết, trước khi