Chữa thương được một lát, Mộ Lưu Tô nói “nếu hắn thực sự bày kịch động trong thạch bích, chúng ta phải dụ đám người Già Dạ đi vào, nếu không với võ công của hắn, chúng ta khó mà đối kháng”
Lam Tiểu Sí “hắn hạ độc rất mạnh, nhưng với công lực của Già Dạ, độc này cũng không thể dễ dàng lấy mạng hắn, để bọn họ cắn nhau đi”
“Như vậy…tính mạng Vũ Văn Tật sẽ khó giữ”
Lam Tiểu Sí hừ lạnh “lúc này rồi mà ngươi còn muốn cứu hắn?”
Mộ Lưu Tô thanh âm trầm thấp “ta hiểu kết quả như thế nào là tốt nhất”
Lam Tiểu Sí thu công, lấy một viên giải dược đưa cho hắn “hiện tại không phải lúc thương tâm, nếu hắn không thể giết Già Dạ, chúng ta còn phải phí tâm tư một phen”
“Hiện công lực Ôn Mê cao hơn Già Dạ, sao không bảo hắn đến đây xử lý Già Dạ?”
“Hạo Thiên Xích Huyết không có tốt như các ngươi nghĩ, nếu Ôn cha ta thực sự dốc toàn lực đánh với Già Dạ một trận, cho dù thắng cũng chỉ sống được thêm một năm rưỡi. Kinh mạch không chịu nổi công lực đánh sâu vào, công lực tăng cao, trả giá chính là tính mạng. Có thể không đánh thì tốt nhất đừng đánh”
Mộ Lưu Tô hiểu ra “ngươi đã sớm biết nên mới lén Ôn Mê một mình đến đây?”
“Cũng không phải là lén, ta bảo bọn họ đi sau đội tàu của ngươi, đã thỏa thuận với hắn, ta quan sát tình huống trước, năm ngày sau chúng ta sẽ hội hợp trên Trường Sinh đảo, bắt đầu hành động”
“Hắn cũng quá tin ngươi, có thể chờ tới năm ngày” Bị nàng trừng một cái, hắn cười nói tiếp “ta đã không có việc gì, ngươi có việc cần làm thì đi trước đi”
Lam Tiểu Sí lo lắng “ngươi ở đây đừng đi loạn, Già Dạ còn có thuộc hạ cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết, công lực không thấp”
Mộ Lưu Tô gật đầu “yên tâm”
“Có điều ngươi cũng đừng qua tham sống, cũng không cần lo lắng, nếu ngươi thực sự chết ở đây, ta nhất định sẽ giúp nương ta và thân cha ta tái hợp”
Mộ Lưu Tô phóng ra một đá, nàng mới cười hi hi chạy đi
Già Dạ đi vào thạch bích, không nhìn thấy Mộ Lưu Tô, sin nghi nhưng nhìn thấy Vũ Văn Tật vẫn ở trong ao liền an tâm “Bệ hạ và Mộ tướng trao đổi thế nào?”
“Mộ Lưu Tô vẫn là không dốc toàn lực ủng hộ trẫm, không ngờ nhiều năm qua rồi, hắn vẫn tính tình đó”
“Một khi đã vậy, thỉnh Bệ hạ viết ra danh sách, thuộc hạ sẽ liên hệ triều thần, giúp Bệ hạ trở về vị trí cũ”
“Đây là đương nhiên, trước hầu hạ trẫm thay xiêm y, rồi lấy giấy bút tới đây”
Già Dạ mang quần áo đến bên ao, Vũ Văn Tật thay xong, cầm lấy giấy bút, có chút trầm tư. Hắn không thể rời khỏi Trường Sinh tuyền quá lâu nên cũng chỉ đến ngồi ở bàn đá cạnh ao mà thôi
Da của Già Dạ bắt đầu phù thũng nhưng so với thời gian dược hiệu phát tác thì vẫn chậm hơn nhiều
Đúng lúc này có chiến sĩ Ám tộc đi vào “Giáo phụ”
Già Dạ chưa nói gì, Vũ Văn Tật đã trầm giọng nói “đứng ở bên ngoài bẩm báo”
Nhưng đã chậm, người nọ đã đi tới bên cửa. Già Dạ trầm giọng hỏi “chuyện gì?”
Người nọ quỳ xuống “hồi Giáo phụ, chúng ta phát hiện trong thạch động bên bờ biển có một lượng máu người rất lớn” Hắn chưa nói xong, biểu tình có chút kỳ quái, da bắt đầu sưng phù lên, ngã ra đất mà chết
Già Dạ rống lên, cúi đầu nhìn, thấy da mình cũng hơi sưng.
Vũ Văn Tật vội thối lui nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Già Dạ, nháy mắt đã bị Già Dạ chộp trong tay, liền trầm giọng hỏi “Già Dạ, ngươi muốn làm gì?”
Già Dạ cười lạnh “làm gì? Vũ Văn Tật, ngươi đúng là một con rắn độc. Nếu đã vậy, cũng đừng trách ta”
Vũ Văn Tật cả giận “ngươi muốn giết trẫm? Ngươi là Ám ảnh long vệ, nếu trẫm quay lại Hiệp Đô, ngươi sẽ có quyền cao chức trọng, cẩm y ngọc thực, sao lại nổi lên sát tâm với trẫm” Đây là chỗ hắn luôn không hiểu, trước giờ Già Dạ luôn trung thành với hắn
Già Dạ cười lạnh, xách hắn ra bên ngoài, quay người đóng thạch bịch lại. Bên trong có độc, mà trước mắt xem ra loại độc này phát tác nhanh hơn đối với Ám ảnh long vệ, hắn đương nhiên không để nó phát tán ra ngoài. Hắn lôi kéo Vũ Văn Tật đi xuống tận cùng của Trường Sinh tuyền, nước suối từ đáy biển dẫn vào, trải qua sơn động lại từ nơi này đổ về biển. Lúc trước thợ xây dưng nơi này cũng đã phỏng chế theo hoàng cảnh dưới đáy biển, làm cho Trường Sinh tuyền giảm việc ngưng kết đến mức thấp nhất
Già Dạ “bởi vì làm một con chó không tự tại bằng làm chủ nhân”
Vũ Văn Tật kinh hãi “làm chủ nhân? Ngươi…”
Già Dạ hung ác nói “ta muốn mượn dùng cái túi da này của Bệ hạ”
Vũ Văn Tậ rùng mình, nghiến răng hô “Già Dạ”
Già Dạ điểm huyệt đạo hắn, ném hắn vào trong ao. Sau đó rút dao, bắt đầu xuống tay từ đỉnh đầu hắn. Vũ Văn Tật trừng to hai mắt nhưng hắn không thể động, thậm chí còn không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Già Dạ ra tay nhanh như chớp, lộ da hắn đầy đủ không sứt mẻ. Máu chảy ra, nhuộm đỏ cả con suối, rồi rất nhanh bị nước suối bao trùm trở lại, biến thành màu trắng sữa. Vũ Văn Tật môi run run, không nói nên lời, trong mắt tràn ngập hoảng sợ và thống khổ
Lam Tiểu Sí dán người vào vách động, quyết định đợi khi Già Dạ hoàn toàn không phòng bị mới ra tay, tỷ như lúc hắn đang chuẩn bị thay da mới, tuy có chút mạo hiểm nhưng phần thắng cũng là năm năm, tính ra tỷ lệ như vậy đã là cao rồi
Mấy ngày qua có Già Nguyệt luôn chiếu cố, thương thế Già Ân tốt hơn nhiều, liền nói “ta đã không việc gì, Nguyệt nhi, ngươi đi xem cha đi”
Già Nguyệt “hắn đâm ngươi như thế, ngươi còn quan tâm hắn”
Già Ân sờ đầu nàng “Nguyệt nhi, ta hối hận, ta không nên để ngươi đi cùng chúng ta đến đây”
Già Nguyệt tựa đầu vào vai hắn, thấp giọng nức nở. Đúng lúc này cửa bị mở ra, Già Nguyệt quay đầu, sắc mặt liền trở nên giận dữ “Liên Kính, ngươi thật to gan, không biết ta và ca ca không thể gặp ánh sáng sao?”
Liên Kính đứng ngay cửa, ánh nắng làm thân ảnh hắn kéo dài, như yêu ma, mỉm cười nói “ta đương nhiên biết”
Già Nguyệt “biết ngươi còn không đóng cửa lại?”
Già Ân nhìn ra thần sắc hắn không đúng, đem Già Nguyệt bảo hộ ở sau người “Liên Kính, ngươi muốn gì?”
“Nghĩa phụ rất bất mãn ngươi lâu như vậy mới để ta mang thuốc đến” Liên Kính đi vào phòng, đặt hai bình dược xuống “để ta xem thương thế của ngươi, nếu không nghĩa phụ hỏi tới, ta trả lời thế nào?”
Già Ân không vui “thương thế ta đã không ngại, ngươi có thể bẩm báo với phụ thân như thế”
Liên Kính vẫn tiến lại gần “vẫn nên nhìn một cái đi, nếu không…”
Già Ân nghiêng người né tránh, không ngờ Liên Kính chưa nói hết câu đã ra tay, còn không chút lưu tình, hắn bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời bị trúng một chưởng. Tiếp theo Liên Kính dùng một chiêu Vạn lưu về tông, hấp thu công lực của hắn. Già Ân muốn phản kháng nhưng trong cơ thể hắn chỉ có nửa phần Hạo Thiên Xích Huyết, mà Liên Kính lại có gấp đôi, hơn nữa công lực của hắn vốn đã không bằng Liên Kính, lúc này lại bị đánh lén, sao có thể phản kháng. Hắn chỉ cảm thấy nội lực ào ạt tiến vào người Liên Kính mà hắn lại không thể phản kháng. Già Nguyệt hét lên một tiếng, nhào qua nhưng lại bị chân khí của Liên Kính hất văng ra, thân thể đụng trúng tường, phun ra một ngụm máu. Già Ân chỉ có thể nằm yên để mặc nội lực thoát khỏi cơ thể. Sau một nén nhang, Liên Kính mới hất hắn ra, Già Ân rên một tiếng, nội lực mất hết
Già Nguyệt khóc hô “ca ca”
Già Ân phun ra một ngụm máu “ngươi từ đâu có được Hạo Thiên Xích Huyết?”
Liên Kính cười “phụ tử các ngươi có cách, ta đương nhiên cũng có thể. Già Ân, huynh muội các ngươi không phải vì ta xuất thân thấp hèn mà luôn khinh thường ta sao?” Hắn tiến lên, đá Già Ân ngã xuống đất, giẫm lên mặt y “hiện tại thế nào? Ám tộc công tử gì chứ, còn không phải tiện như một con kiến”
Già Nguyệt nhào qua “ngươi buông ca ca ra” Nàng rút đao nhưng với công phu mèo cào của nàng, ở trước mặt Liên Kính chỉ như trứng chọi đá
Liên Kính một tay bắt lấy nàng “còn ngươi, Ám tộc Đại tiểu thư” Hắn cao thấp đánh giá nàng, ánh mắt dâm tà
Già Ân hô to “Liên Kính, ngươi buông nàng ra”
Liên Kính ném nàng bên cạnh Già Ân “hiện ta không rảnh, chờ ta thu thập cha ngươi xong rồi quay lại. Tuy tính tình ngươi khiến người ta chán ghét nhung tướng mạo cũng tạm được, ta cũng có thể tiêu khiển một phen”
Già Nguyệt tức giận đến mặt mày đỏ bừng, Liên Kính không để ý tới nàng, xoay người đi vào thạch động
Già Nguyệt khóc nói “ca ca, chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta đi cứu cha sao?”
“Nguyệt nhi, ta đi cứu cah, ngươi đến chỗ Mộ Lưu Tô. Ngươi nghe ca ca, thuyền lớn như vậy, nhất định có thuyền nhỏ để chạy trốn, ngươi tự mình giong thuyền rời đi, nếu may mắn, có thể trở lại Lạc Nhật thành, đến lúc đó nhớ tìm Ôn các chủ”
“Không, chúng ta cùng nhau đi”
“Ta không đi được. Nguyệt nhi, trên người ta có thương tích, công lực cũng không còn, bây giờ ta đi vào báo với cha