Giang Hồ Tiểu Hương Phong

¸.•´¨¤ THẠCH ĐỘNG GẶP NẠN


trước sau



Chữa thương được một lát, Mộ Lưu Tô nói “nếu hắn thực sự bày kịch động trong thạch bích, chúng ta phải dụ đám người Già Dạ đi vào, nếu không với võ công của hắn, chúng ta khó mà đối kháng”

Lam Tiểu Sí “hắn hạ độc rất mạnh, nhưng với công lực của Già Dạ, độc này cũng không thể dễ dàng lấy mạng hắn, để bọn họ cắn nhau đi”

“Như vậy…tính mạng Vũ Văn Tật sẽ khó giữ”

Lam Tiểu Sí hừ lạnh “lúc này rồi mà ngươi còn muốn cứu hắn?”

Mộ Lưu Tô thanh âm trầm thấp “ta hiểu kết quả như thế nào là tốt nhất”

Lam Tiểu Sí thu công, lấy một viên giải dược đưa cho hắn “hiện tại không phải lúc thương tâm, nếu hắn không thể giết Già Dạ, chúng ta còn phải phí tâm tư một phen”

“Hiện công lực Ôn Mê cao hơn Già Dạ, sao không bảo hắn đến đây xử lý Già Dạ?”

“Hạo Thiên Xích Huyết không có tốt như các ngươi nghĩ, nếu Ôn cha ta thực sự dốc toàn lực đánh với Già Dạ một trận, cho dù thắng cũng chỉ sống được thêm một năm rưỡi. Kinh mạch không chịu nổi công lực đánh sâu vào, công lực tăng cao, trả giá chính là tính mạng. Có thể không đánh thì tốt nhất đừng đánh”

Mộ Lưu Tô hiểu ra “ngươi đã sớm biết nên mới lén Ôn Mê một mình đến đây?”

“Cũng không phải là lén, ta bảo bọn họ đi sau đội tàu của ngươi, đã thỏa thuận với hắn, ta quan sát tình huống trước, năm ngày sau chúng ta sẽ hội hợp trên Trường Sinh đảo, bắt đầu hành động”

“Hắn cũng quá tin ngươi, có thể chờ tới năm ngày” Bị nàng trừng một cái, hắn cười nói tiếp “ta đã không có việc gì, ngươi có việc cần làm thì đi trước đi”

Lam Tiểu Sí lo lắng “ngươi ở đây đừng đi loạn, Già Dạ còn có thuộc hạ cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết, công lực không thấp”

Mộ Lưu Tô gật đầu “yên tâm”

“Có điều ngươi cũng đừng qua tham sống, cũng không cần lo lắng, nếu ngươi thực sự chết ở đây, ta nhất định sẽ giúp nương ta và thân cha ta tái hợp”

Mộ Lưu Tô phóng ra một đá, nàng mới cười hi hi chạy đi


Già Dạ đi vào thạch bích, không nhìn thấy Mộ Lưu Tô, sin nghi nhưng nhìn thấy Vũ Văn Tật vẫn ở trong ao liền an tâm “Bệ hạ và Mộ tướng trao đổi thế nào?”

“Mộ Lưu Tô vẫn là không dốc toàn lực ủng hộ trẫm, không ngờ nhiều năm qua rồi, hắn vẫn tính tình đó”

“Một khi đã vậy, thỉnh Bệ hạ viết ra danh sách, thuộc hạ sẽ liên hệ triều thần, giúp Bệ hạ trở về vị trí cũ”

“Đây là đương nhiên, trước hầu hạ trẫm thay xiêm y, rồi lấy giấy bút tới đây”

Già Dạ mang quần áo đến bên ao, Vũ Văn Tật thay xong, cầm lấy giấy bút, có chút trầm tư. Hắn không thể rời khỏi Trường Sinh tuyền quá lâu nên cũng chỉ đến ngồi ở bàn đá cạnh ao mà thôi

Da của Già Dạ bắt đầu phù thũng nhưng so với thời gian dược hiệu phát tác thì vẫn chậm hơn nhiều

Đúng lúc này có chiến sĩ Ám tộc đi vào “Giáo phụ”

Già Dạ chưa nói gì, Vũ Văn Tật đã trầm giọng nói “đứng ở bên ngoài bẩm báo”

Nhưng đã chậm, người nọ đã đi tới bên cửa. Già Dạ trầm giọng hỏi “chuyện gì?”

Người nọ quỳ xuống “hồi Giáo phụ, chúng ta phát hiện trong thạch động bên bờ biển có một lượng máu người rất lớn” Hắn chưa nói xong, biểu tình có chút kỳ quái, da bắt đầu sưng phù lên, ngã ra đất mà chết

Già Dạ rống lên, cúi đầu nhìn, thấy da mình cũng hơi sưng.

Vũ Văn Tật vội thối lui nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Già Dạ, nháy mắt đã bị Già Dạ chộp trong tay, liền trầm giọng hỏi “Già Dạ, ngươi muốn làm gì?”

Già Dạ cười lạnh “làm gì? Vũ Văn Tật, ngươi đúng là một con rắn độc. Nếu đã vậy, cũng đừng trách ta”

Vũ Văn Tật cả giận “ngươi muốn giết trẫm? Ngươi là Ám ảnh long vệ, nếu trẫm quay lại Hiệp Đô, ngươi sẽ có quyền cao chức trọng, cẩm y ngọc thực, sao lại nổi lên sát tâm với trẫm” Đây là chỗ hắn luôn không hiểu, trước giờ Già Dạ luôn trung thành với hắn

Già Dạ cười lạnh, xách hắn ra bên ngoài, quay người đóng thạch bịch lại. Bên trong có độc, mà trước mắt xem ra loại độc này phát tác nhanh hơn đối với Ám ảnh long vệ, hắn đương nhiên không để nó phát tán ra ngoài. Hắn lôi kéo Vũ Văn Tật đi xuống tận cùng của Trường Sinh tuyền, nước suối từ đáy biển dẫn vào, trải qua sơn động lại từ nơi này đổ về biển. Lúc trước thợ xây dưng nơi này cũng đã phỏng chế theo hoàng cảnh dưới đáy biển, làm cho Trường Sinh tuyền giảm việc ngưng kết đến mức thấp nhất

Già Dạ “bởi vì làm một con chó không tự tại bằng làm chủ nhân”

Vũ Văn Tật kinh hãi “làm chủ nhân? Ngươi…”

Già Dạ hung ác nói “ta muốn mượn dùng cái túi da này của Bệ hạ”

Vũ Văn Tậ rùng mình, nghiến răng hô “Già Dạ”

Già Dạ điểm huyệt đạo hắn, ném hắn vào trong ao. Sau đó rút dao, bắt đầu xuống tay từ đỉnh đầu hắn. Vũ Văn Tật trừng to hai mắt nhưng hắn không thể động, thậm chí còn không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Già Dạ ra tay nhanh như chớp, lộ da hắn đầy đủ không sứt mẻ. Máu chảy ra, nhuộm đỏ cả con suối, rồi rất nhanh bị nước suối bao trùm trở lại, biến thành màu trắng sữa. Vũ Văn Tật môi run run, không nói nên lời, trong mắt tràn ngập hoảng sợ và thống khổ

Lam Tiểu Sí dán người vào vách động, quyết định đợi khi Già Dạ hoàn toàn không phòng bị mới ra tay, tỷ như lúc hắn đang chuẩn bị thay da mới, tuy có chút mạo hiểm nhưng phần thắng cũng là năm năm, tính ra tỷ lệ như vậy đã là cao rồi

Mấy ngày qua có Già Nguyệt luôn chiếu cố, thương thế Già Ân tốt hơn nhiều, liền nói “ta đã không việc gì, Nguyệt nhi, ngươi đi xem cha đi”

Già Nguyệt “hắn đâm ngươi như thế, ngươi còn quan tâm hắn”

Già Ân sờ đầu nàng “Nguyệt nhi, ta hối hận, ta không nên để ngươi đi cùng chúng ta đến đây”

Già Nguyệt tựa đầu vào vai hắn, thấp giọng nức nở. Đúng lúc này cửa bị mở ra, Già Nguyệt quay đầu, sắc mặt liền trở nên giận dữ “Liên Kính, ngươi thật to gan, không biết ta và ca ca không thể gặp ánh sáng sao?”

Liên Kính đứng ngay cửa, ánh nắng làm thân ảnh hắn kéo dài, như yêu ma, mỉm cười nói “ta đương nhiên biết”

Già Nguyệt “biết ngươi còn không đóng cửa lại?”

Già Ân nhìn ra thần sắc hắn không đúng, đem Già Nguyệt bảo hộ ở sau người “Liên Kính, ngươi muốn gì?”

“Nghĩa phụ rất bất mãn ngươi lâu như vậy mới để ta mang thuốc đến” Liên Kính đi vào phòng, đặt hai bình dược xuống “để ta xem thương thế của ngươi, nếu không nghĩa phụ hỏi tới, ta trả lời thế nào?”

Già Ân không vui “thương thế ta đã không ngại, ngươi có thể bẩm báo với phụ thân như thế”

Liên Kính vẫn tiến lại gần “vẫn nên nhìn một cái đi, nếu không…”


Già Ân nghiêng người né tránh, không ngờ Liên Kính chưa nói hết câu đã ra tay, còn không chút lưu tình, hắn bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời bị trúng một chưởng. Tiếp theo Liên Kính dùng một chiêu Vạn lưu về tông, hấp thu công lực của hắn. Già Ân muốn phản kháng nhưng trong cơ thể hắn chỉ có nửa phần Hạo Thiên Xích Huyết, mà Liên Kính lại có gấp đôi, hơn nữa công lực của hắn vốn đã không bằng Liên Kính, lúc này lại bị đánh lén, sao có thể phản kháng. Hắn chỉ cảm thấy nội lực ào ạt tiến vào người Liên Kính mà hắn lại không thể phản kháng. Già Nguyệt hét lên một tiếng, nhào qua nhưng lại bị chân khí của Liên Kính hất văng ra, thân thể đụng trúng tường, phun ra một ngụm máu. Già Ân chỉ có thể nằm yên để mặc nội lực thoát khỏi cơ thể. Sau một nén nhang, Liên Kính mới hất hắn ra, Già Ân rên một tiếng, nội lực mất hết

Già Nguyệt khóc hô “ca ca”

Già Ân phun ra một ngụm máu “ngươi từ đâu có được Hạo Thiên Xích Huyết?”

Liên Kính cười “phụ tử các ngươi có cách, ta đương nhiên cũng có thể. Già Ân, huynh muội các ngươi không phải vì ta xuất thân thấp hèn mà luôn khinh thường ta sao?” Hắn tiến lên, đá Già Ân ngã xuống đất, giẫm lên mặt y “hiện tại thế nào? Ám tộc công tử gì chứ, còn không phải tiện như một con kiến”

Già Nguyệt nhào qua “ngươi buông ca ca ra” Nàng rút đao nhưng với công phu mèo cào của nàng, ở trước mặt Liên Kính chỉ như trứng chọi đá

Liên Kính một tay bắt lấy nàng “còn ngươi, Ám tộc Đại tiểu thư” Hắn cao thấp đánh giá nàng, ánh mắt dâm tà

Già Ân hô to “Liên Kính, ngươi buông nàng ra”

Liên Kính ném nàng bên cạnh Già Ân “hiện ta không rảnh, chờ ta thu thập cha ngươi xong rồi quay lại. Tuy tính tình ngươi khiến người ta chán ghét nhung tướng mạo cũng tạm được, ta cũng có thể tiêu khiển một phen”

Già Nguyệt tức giận đến mặt mày đỏ bừng, Liên Kính không để ý tới nàng, xoay người đi vào thạch động

Già Nguyệt khóc nói “ca ca, chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta đi cứu cha sao?”

“Nguyệt nhi, ta đi cứu cah, ngươi đến chỗ Mộ Lưu Tô. Ngươi nghe ca ca, thuyền lớn như vậy, nhất định có thuyền nhỏ để chạy trốn, ngươi tự mình giong thuyền rời đi, nếu may mắn, có thể trở lại Lạc Nhật thành, đến lúc đó nhớ tìm Ôn các chủ”

“Không, chúng ta cùng nhau đi”

“Ta không đi được. Nguyệt nhi, trên người ta có thương tích, công lực cũng không còn, bây giờ ta đi vào báo với cha

một tiếng, tránh để bị Liên Kính ám hại. Ngoan, ngươi đi đi”

Già Nguyệt khóc hô “ca ca”

Già Ân dùng Trường Sinh tuyền. Trường Sinh tuyền có thể giúp khôi phục công lực nhưng không thể tạo vật vô căn cứ, công lực bị hấp thu sẽ rất khó khôi phục. Hắn miễn cưỡng lắm mới có thể lảo đảo bước đi

Già Nguyệt nói “ca ca, ta đi tìm thuyề nhỏ, ngươi báo với cha xong thì quay lại tìm ta, chúng ta cùng nhau đi”

Già Ân không quay đầu, với công lực hiện tại của Liên Kính, ta đi vào còn có thể sống sao? Muội muội ngốc

Trong sơn động, Lam Tiểu Sí nhìn Già Dạ lột sạch da của Vũ Văn Tật, sau đó hắn bắt đầu tự lột da của mình. Da cũng hắn đã rời rạc, lúc này lột rất dễ, chỉ là không thể tránh đổ máu nhưng hắn lại không có cảm giác gì. Già Dạ hiểu là do Vũ Văn Tật giở trò quỷ, hận ý đối với hắn càng sâu, vì thế không giết hắn mà để mặc hắn máu chảy đầm đìa ở trong Trường Sinh tuyền, hai môi run run lại không thể phát ra tiếng. Sau đó hắn phủ da của Vũ Văn Tật lên người, đợi cho chỗ mắt, mũi, miệng…tương hợp với ngũ quan của mình

Lam Tiểu Sí đang muốn ra tay, đột nhiên bên ngoài có người tiến vào. Nàng kinh hãi nhìn lại, thấy Liên Kính đi như bay, giây lát sau đã ở trước mặt nàng. Trong sơn động toàn tinh thạch trắng như muối tinh, nàng một thân xiêm y khổng tước màu lam, đầu mang trang sức bằng lông chim, tai mang hoa tai trân châu, mặt nạ tinh xảo không tổn hại mỹ mạo của nàng mà còn tăng thêm cảm giác ma mị. Hai người đối mặt nhau, nàng thầm kêu khổ trong lòng, tên gia hỏa này sao có thể đột nhiên tới đây?

Liên Kính cảm thấy người này như một đoán hoa sen màu lam, nháy mắt nở rộ trong đồng tử hắn, so với nàng, Già Nguyệt chẳng đáng nhắc tới. Cừu hận cùng dục vọng trong lòng hắn bùng lên, chỉ cần nhìn nàng một lần liền muốn nhìn thêm lần nữa, khiến hắn mất hồn phệ cốt, dục tiên dục tử. Hắn mỉm cười quỷ dị “thì ra ngươi ở đây”

Lam Tiểu Sí lui ra sau một bước “Liên Kính ca ca, đã lâu không gặp nha”

“Đúng vậy. Nhưng thời gian qua, ta lại không lúc nào không nhớ tới ngươi”

Lam Tiểu Sí bị hắn nổi da gà, miễn cưỡng cười nói “phải không? Có thể thành tình nhân trong mộng của Liên Kính ca ca, ta rất lấy làm vinh hạnh”

Liên Kính cười khẽ “ở nơi này gặp ngươi là chuyện ta thỏa mãn nhất hôm nay” Hắn duỗi tay chạm lên mặt nàng, nhẹ giọng nói “nghĩ đến thê tử của Vi Sinh Từ ở dưới thân ta rên rỉ, ta thực sự hưng phấn vô cùng”

Lam Tiểu Sí cười không nổi nữa, chỉ vào Già Dạ “việc này rảnh rồi nói sau, ngươi và ta còn không ra tay, hắn sẽ đổi da thành công”

Liên Kính nhướng mày, đổi da? Hắn quay đầu nhìn lại. Lúc này Già Dạ cũng đã nhìn thấy hắn và Lam Tiểu Sí, mà da của Vũ Văn Tật cũng đã thiếp vào thân thể y. Liên Kính nhìn mà sửng sốt, người này, như là Vũ Văn Tật mà lại không giống lắm, lại nhìn thân thể huyết nhục mơ hồ ở trong suối, hắn liền có phản ứng, Già Dạ là đổi da của Vũ Văn Tật. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, điểm huyệt Lam Tiểu Sí rồi nhanh chóng đánh về phía Già Dạ

Lam Tiểu Sí bị điểm huyệt, không thể động đậy, chỉ có thể chửi thầm trong lòng. Vừa lúc Quạ Nô đi đến, muốn giải huyệt cho nàng, nàng lại lắc đầu từ chối. Nàng đã từng thấy Vi Sinh Kỳ điểm huyệt Vi Sinh Từ, chưa nói đến thủ pháp điểm huyệt của Vi Sinh thế gia cổ quái, chỉ riêng công lực, Quạ Nô cũng không thể giải huyệt cho nàng. Tình thế hiện tại, ưu điểm là Liên Kính có thể xử trí được Già Dạ, bất hạnh là công lực của hắn tăng triển nhanh chóng, e là nàng sắp không xong.

Có tiếng bước chân rất nặng từ bên ngoài truyền vào, theo sao là thanh âm của Già Ân “cha, Liên Kính làm phản” Hắn chưa nói hết lời đã thấy hai người đánh nhau thành một đoàn

Liên Kính không quay đầu lại “nói chuyện, ta muốn nghe thanh âm của ngươi” Lời này đương nhiên là nói với Lam Tiểu Sí

Lam Tiểu Sí cũng rất phối hợp “ngươi cố lên”


Thanh âm của Liên Kính ôn nhu ướt át lại khiến người ta dựng tóc gáy “ta phát hiện hiện chỉ có thanh âm của ngươi, mùi thơm của cơ thể ngươi mới có thể làm ta hưng phấn”

Lam Tiểu Sí không muốn để ý tới tên biến thái này, nói với Già Ân “ngươi mau đi đi”

“Nhưng…cha ta”

“Đã biến chất thì nên vứt bỏ, vật cũng thế, tình cảm cũng thế”

Già Ân hô một tiếng “cha”

Già Dạ cảm thấy không ổn, với công lực hiện tại của Liên Kính, hắn không thể chống cự, huống chi hắn hiện đang trong lúc nguy cấp, vội nói “đi đi”

Già Ân “cha, ta vào đây vì ta là nhi tử của ngươi, ta sẽ cùng ngươi đồng sinh cộng tử. Ta hi vọng người nhà chúng ta sẽ ở cùng một chỗ”

Già Dạ hai mắt hồng hồng, quát “đi đi”

Già Ân mở thiên la ô trong tay, ám khí bắn ra. Liên Kính quát “muốn chết”, xoay người phóng một chưởng, đánh Già Ân văng xa cả trượng, óc văng tung tóe, dính lên vách động cạnh Lam Tiểu Sí

Già Dạ hô to “Ân nhi” Chưởng lực như sóng dữ đánh về phía Liên Kính

Liên Kính đúng là muốn chọc giận hắn, thấy hắn không hề phòng thủ, liền dốc toàn lực đánh ra, sơn động ầm ầm, kịch liệt lay động, đá vụn bay tung tóe. Trong lòng Lam Tiểu Sí có muôn vàn chủ ý nhưng với tình cảnh trước mắt, trí kế vô lực

Già Dạ thối lui vào bước, máu phun như suối. Hạo Thiên Xích Huyết thúc giục công lực đến tận cùng, kinh mạch của hắn toàn bộ chấn nát, cả người như ác quỷ

Võ công Liên Kính vốn cao cường, kinh mạch có thể chứa được công lực lượng lớn, mỉm cười nói “thật xin lỗi, nghĩa phụ, vốn định dành nhiều thời gian để hầu hạ ngài nhưng ta lại rất muốn hưởng thụ bữa ăn ngon của mình, đành phải vội vã tiễn đưa ngài thôi” Dứt lới một chưởng đánh ra, Già Dạ như diều đứt dây, văng vào trong Trường Sinh tuyền, lớp da của Vũ Văn Tật bóc ra khỏi người hắn, rơi lả tả.

Già Dạ toàn thân máu chảu đầm đìa, vươn tay về phía thi thể của nhi tử cách đó không xa, trong mắt tràn ngập áy náy. Sau đó gục đầu, hồn lìa khỏi xác

Liên Kính bước ra khỏi suối, trên người tràn ngập huyết tinh, vươn tay với Lam Tiểu Sí “giờ tới chúng ta”

Lam Tiểu Sí miễn cưỡng cười nói “ở chỗ này? Không tốt lắm nha”

Liên Kính tới gần nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng, hô hấp của hắn liền dồn dập hẳn, huyết mạch căng tràn “ta cũng muốn đổi nơi khác nhưng bây giờ ta không nhịn được” Duỗi tay cởi quần áo nàng

“Ta không thích bị động, ngươi giải huyệt đạo cho ta, ta tự mình động”

“Ta thích nhìn tiểu bạch thỏ giãy dụa dưới vuốt sắc của hùng ưng” Liên Kính giải huyệt đạo cho nàng

Lam Tiểu Sí cao thấp đánh giá hắn, ánh mắt hắn đỏ bừng, bộ dáng dục hỏa đốt người. Nàng hơi nghiêng người, ngón tay thon dài xẹ qua hông Liên kính, đầu ngón tay mang theo hương thơm, cởi bỏ xiêm y của hắn

Liên Kính khép hờ mắt hưởng thụ “nếu Vi Sinh Kỳ và Vi Sinh Từ thấy bây giờ ngươi đang làm gì, ngươi đoán xem bọn họ sẽ thế nào? Nghĩ tới biểu tình của bọn họ, ta liền nhịn không được”

Lam Tiểu Sí rút dây lưng của hắn, quần hắn trượt xuống. Lam Tiểu Sí phóng ra một chưởng, hắn đã sớm đề phòng, cũng đánh trả lại nhưng không định đánh chết nàng. Ai ngờ nàng lại mượn lực của một chưởng này, vọt ra khỏi động, bỏ chạy

Liên Kính đương nhiên muốn đuổi theo nhưng lại quên quần còn treo ở bắp chân, vì dùng sức quá mạnh, nên quần bị kéo đứt, hai ống hai nơi. Hắn bị vấp một cái, suýt chút nữa té ngã. Mà lúc này, Lam Tiểu Sí dốc hết sức bình sinh mà chạy. Liên Kính không đuổi theo, tuyệt thế cao thủ cũng không thể để mông trần mà chạy. Hắn âm trầm đi đến thạch bích nơi Vũ Văn Tật dung thân, thay quần







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện