Ánh nắng mới lên, không khí hãy còn dịu mát.
Trong một không khí như thế, không làm sao có thể khiến cho Quách Đại Lộ giận cả, nhất là Yến Thất.
Hắn không bao giờ giận Yến Thất cả.
Càng sống gần lâu, hắn càng thấy trong số bạn bè, Yến Thất là con người dễ mến hơn cả.
Thế nhưng trái lại, lúc nào Yến Thất cũng đều muốn châm chọc Quách Đại Lộ, bất cứ vấn đề nào hắn cũng đều có thể nại ra để “móc” Quách Đại Lộ được cả.
Mà Yến Thất càng “móc” chừng nào Quách Đại Lộ càng khoái hắn hơn chừng ấy Vương Động ngồi xem họ “móc” qua “móc” lại, đôi mắt hắn cười cười.
Quách Đại Lộ vừa định cho cái bánh bao vào miệng, nhưng rồi tay kia hắn chộp luôn chén rượu.
Yến Thất lừ mắt :
- Đúng là... tửu quỷ, không đợi đến trời tối rồi hẳn uống à?
Quách Đại Lộ cười :
- Ai bảo tôi định uống rượu? Người ta nếm cho cay cay miệng để mà ăn cũng hốp tốp.
Ngay lúc đó chợt ngoài cổng có tiếng ngân nga :
- Viễn thương hàn sơn thạch kính tà, bạch vân thâm xứ hữu nhân gia, đình xa tọa ái phong lân vãng, sương điệp hồng ư nhị nguyệt hoa... đẹp, quả thật là phong cảnh đẹp.
Quách Đại Lộ cười :
- Lại có một kẻ... cuồng ngâm.
Vương Động nói :
- Không phải một mà là ba.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Sao anh biết?
Vương Động nói chưa trả lời chợt nghe bên ngoài có tiếng giọng khác :
- Nếu công tử thích phong cảnh ở đây thì cứ ở đây, tiểu nhân nghe chân cũng đã mỏi rồi.
Lại có một giọng khác nữa :
- Không biết chủ nhân tòa nhà này là ai? Không biết họ có cho mình nghỉ tạm ở đây không?
Hai giọng nói sau này nghe chừng như là giọng trẻ con, nhưng trẻ con cũng vẫn là người, như vậy họ quả thật là ba chứ không phải một.
Quách Đại Lộ gục gặc đầu :
- Khá, tai lão Vương thính lắm, tuy là một con mèo lười, nhưng lỗ tai không đến nỗi lãng...
Meo!
Con mèo vụt nhảy ra.
Quả thật con mèo thính tai lắm. Vương Động bật cười.
Vị công tử hồi nãy nói :
- Cửa chỉ khép chứ không có đóng, mèo lại ra tiếp khách xem chừng chủ nhân cũng là người hiếu khách lắm, mà cũng là hào hoa phong nhã vô cùng... phong nhã vô cùng...
Quách Đại Lộ cười :
- Phong nhã thì chưa chắc, nhưng hiếu khách là cái vốn rồi...
Hắn đứng lên bước nhanh ra cửa.
* * * * *
Vầng thái dương vừa ló lên, trông như một cái bánh tiêu vừa mới ra lò, người nhìn vào bất giác cũng nghe hơi âm ấm.
Ở vào cái không khí dễ chịu ấy, thường thường người ta rất dễ chịu với mọi người, nhất là có khách.
Quách Đại Lộ nở một nụ cười dễ dãi ấy và nhìn ra ba người khách.
Hai tên thơ đồng lưng quảy túi thơ, vai gánh hành lý đứng sau vị chủ nhân, gương mặt của hai chú bé ửng hồng mơn mởn y như quả đào vừa chín. Chủ nhân của chúng là một gã thư sinh tuổi chưa lớn lắm và thật tuấn tú khôi ngô.
Đám người như thế, nhất định ai đó khó tính cách mấy cũng không thể chối từ.
Quách Đại Lộ cười cười nói :
- Các vị du sơn đấy à? Thật là chọn đúng khí trời rồi đấy.
Gã thư sinh vòng tay cúi chào :
- Tiểu nhân vô lễ mạo muội quấy rầy, dám mong chủ nhân tha thứ.
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi không phải là chủ nhân, cũng là khách thôi, chính vì thế tôi mới biết rõ vị chủ nhân ở đây hiếu khách.
Gã thư sinh cười :
- Vậy chẳng hay vị chủ nhân ở đâu? Không biết tiểu sinh có thể diện kiến được chăng?
Quách Đại Lộ nói :
- Chủ nhân đấy hiếu khách, chỉ hiếm vì ông ta có bệnh...
Gã thư sinh vội hỏi :
- Chẳng hay chủ nhân có bệnh chi? Tiểu sinh đây vốn có biết qua y thuật.
Quách Đại Lộ cười :
- Bệnh của ông ấy sợ công tử trị không lành, vì đó là bệnh lười biếng, nếu công tử muốn gặp ông ta thì cứ vào trong.
Gã thư sinh cười :
- Đã thế cung kính bất như tòng mạng...
Dáng đi của hắn thật là phong nhã và tự nhiên là rất yếu, cái yếu của kẻ thư sinh.
Hai tên tiểu đồng mang gánh theo sau. Tên quảy tráp xem chừng không nặng chỉ có tên quảy gánh là hơn quằ?.
Quách Đại Lộ vò vò đầu hắn và cười hỏi :
- Cái gì trong đó thế có nặng lắm không?
Tên tiểu đồng cười híp mắt :
- Không nặng, chỉ có mấy bình rượu, vì công tử của chúng tôi thích uống rượu, lại thích làm thơ, không có rượu thì thi hứng không ra được.
Quách Đại Lộ cười hỏi tiếp :
- Chú cũng biết uống rượu chứ? Năm nay niên kỷ được bao nhiêu?
Gã tiểu đồng đáp :
- Mười bốn, sang năm mười lăm. Tôi tên Điếu Thi, còn tên mang tráp là Tào Lục, công tử chúng tôi họ Hà, chúng tôi từ Đại Dinh phủ đến đây, bởi vì chủ nhân chúng tôi là người thích du sơn ngoạn thủy, vì thế suốt năm, chúng tôi rất ít khi ở nhà.
Quách Đại Lộ hỏi một câu, hắn trả lời một dọc.
Thấy hắn cũng vui vui, Quách Đại Lộ muốn gây thêm chuyện nên hỏi tới :
- Sao gọi là Điếu Thi? Thi đâu phải cá mà “câu”?
Điếu Thi nhếch môi, hình như hắn bắt đầu coi thường Quách Đại Lộ, hắn nói :
- Cái tên ấy dựa theo một điển tích, chắc ông không biết. Bởi vì rượu còn có cái tên khác là “Điêu Thi câu” ý người ta muốn nói rượu làm cho thi nhân có hứng, tôi quảy rượu cho công tử tôi, nên người đặt cho cái tên là Điếu Thi. Còn người đọc sách có thể quét đi lòng tục cho nên mang tráp sách gọi là Tào Lục.
Hắn nhìn Quách Đại Lộ từ trên xuống dưới và hỏi :
- Hình như ông chưa hề đọc sách?
Quách Đại Lộ cười :
- Chú bé này giỏi quá, quả đúng với câu nồi nào úp vung nấy, chẳng những biết uống rượu mà còn nhiều học vấn.
Hắn cười lớn và nói tiếp :
- Sách thì tôi đọc không nhiều lắm, thế nhưng rượu thì uống không ít, chú có muốn uống với tôi vài chén không?
Điều Thi nói :
- Nếu tửu lượng của ông quả là khá, thì tại sao không cùng uống rượu với công tử của tôi?
Bây giờ Quách Đại Lộ nhìn lại mới thấy vị công tử ấy đã bước vào tới hoa viên, đã cùng ngồi vào nói chuyện với bọn Vương Động. Từ ngoài nhìn vào có thể thấy dáng cách của bọn Vương Động và Lâm Thái Bình, hình như họ đã có nhiều thiện cảm với khách.
Yến Thất thì lại khác, hình như hắn không chú ý đến người khách lạ, thường thường hắn lơ đễnh nhìn ra phía khác.
Hắn không chú ý đến người khách đã đành mà hắn cũng không chú ý đến câu chuyện của họ đang nói với nhau.
Khi Quách Đại Lộ nhìn vào thì hắn vội đứng lên, hắn quay lưng lại phía bàn để ra hiệu cho Quách Đại Lộ và đi thẳng qua phía ngoài tường.
Khi hắn bước ra xa, Quách Đại Lộ hội ý đón lại hỏi :
- Anh muốn nói với tôi cái gì?
Yến Thất lừ mắt :
- Hình như anh không còn “lớn” nổi nữa phải không? Tại sao lại đeo theo nói chuyện với một đứa con nít?
Quách Đại Lộ cười :
- Cái miệng của chú nhỏ ấy nói chuyện còn muốn hơn người lớn nữa đấy, nói chuyện với con nít hình như có vẻ hấp dẫn hơn nghe.
Yến Thất không nói, hắn men theo dãy hành lang, đi tuốt ra hậu viện.
Quách Đại Lộ đi theo hỏi với :
- Anh có gì muốn nói phải không?
Yến Thất quay đầu lại hỏi :
- Anh thấy vị công tử họ Hà ấy như thế nào?
Quách Đại Lộ nói :
- Xem chừng hắn cũng là người phong nhã và chắc uống rượu cũng kha khá.
Yến Thất trầm ngâm :
- Anh nghĩ xem hắn có thể là...
Quách Đại Lộ sáng mắt lên, gặn lại :
- Anh muốn nói hắn là người trả tiền ăn cho chúng ta tại Khuê Nguyên quán phải không?
Yến Thất gật đầu :
- Anh có nghĩ thế hay không?
Quách Đại Lộ nói :
- Thật tình thì tôi không nghĩ nhưng bây giờ anh nói thì... tôi thấy rất có thể lắm.
Yến Thất nói :
- Chỗ này không có gì gọi là danh lam thắng cảnh, người du sơn đâu lại đến đây? Vả lại, tại sao hắn không đến sớm hay đến muộn hơn mà lại đến vào cái ngày này?
Quách Đại Lộ nói :
- Trên đời có nhiều chuyện tình cờ lắm, nhưng riêng về chuyện này nếu bảo là trùng hợp ngẫu nhiên thì quả là sự trùng hợp dị kỳ.
Yến Thất nói :
- Trước đây anh có bao giờ gặp hắn không?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Đâu có!
Yến Thất nói :
- Anh nhớ kỹ lại xem.
Quách Đại Lộ quả quyết :
- Không cần phải nhớ, con người như thế, nếu có gặp qua tôi không thể nào quên.
Yến Thất trầm ngâm :
- Xem chừng Vương Động và Lâm Thái Bình cũng không biết hắn.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Hắn nói tên không?
Yến Thất nói :
- Hắn tên là Hà Nhử Phong, nhưng theo tôi rất có thể là tên giả.
Quách Đại Lộ cau mặt :
- Tại làm sao hắn phải dùng tên giả? Chẳng lẽ anh nhận ra hắn có ác ý với chúng ta à?
Yến Thất nói :
- Cho đến bây giờ tôi chưa thấy có gì đáng gọi là ác ý.
Quách Đại Lộ nói :
- Không những không có ác ý mà lại còn đối đãi khá tốt với mình. Đúng phải nói là quá tốt.
Yến Thất nói :
- Chính vì hắn đối với mình quá tốt nên tôi mới đâm ra hoài nghi... bởi vì bất cứ ai đối đãi với người quá tốt, tốt đến quá mức thì nhất định họ phải có mục đích.
Quách Đại Lộ vụt bật cười khan.
Yến Thất hỏi :
- Anh cười cái gì?
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi đang nghĩ muốn làm một con người thật quá khó, nếu anh đối với người ta quá tốt, người ta sẽ lập tức hoài nghi mục đích của anh. Nhưng nếu anh đối với người ta quá xấu thì người ta gọi anh là... khốn kiếp.
Yến Thất trừng mắt :
- Tôi biết anh muốn biện hộ dùm cho hắn, phải không?
Quách Đại Lộ hỏi lại :
- Tại làm sao tôi lại phải biện hộ cho ai chứ?
Yến Thất nói :
- Bởi vì hắn biết uống rượu, cái hạng tửu quỉ gặp ai biết uống rượu thì đều cho rằng người ấy tuyệt không phải xấu.
Quách Đại Lộ cười :
- Đó là lời xác đáng, người biết uống rượu, uống rượu một cách thống khoái, tự nhiên tương đối thẳng thắng hơn người khác, anh có thấy ai uống rượu say mà tính chuyện đi làm hại ai bao giờ không?
Yến Thất nói :
- Nhưng hắn chưa say.
Quách Đại Lộ nói :
- Rồi sẽ say, bây giờ tôi sẽ vào “đổ” cho hắn say.
Hắn cười cười nói tiếp :
- Chỉ cần hắn uống say thì không sợ hắn nói những lời không thật.
Yến Thất cũng bật cười.
Quách Đại Lộ hỏi lại :
- Anh cười cái gì?
Yến Thất nói :
- Tôi nghĩ cái hay của anh không bằng người khác.
Quách Đại Lộ nói :
- Cái hay của tôi có đến hàng... ba trăm thứ, chẳng hay anh muốn nói về thứ nào?
Yến Thất nói :
- Bất cứ lúc nào anh cũng chụp cơ hội.
Quách Đại Lộ gặn :
- Mà cơ hội gì mới được chứ?
Yến Thất nói :
- Cơ hội... uống rượu.
* * * * *
Quách Đại Lộ đã nghĩ sai một chuyện.
Người tỉnh rất có nhiều hạng. Cho nên uống say cũng thế không phải họ cũng nhất loạt như nhau.
Nhất định họ không như hắn, hắn khi uống say rồi nhất định sẽ nói hết ra những gì ở trong mình.
Có người uống say rồi thích khoa trương, thích thổi phồng con người của mình lên, có người uống rượu say rồi thích nói càn nói bướng, luôn chính người ấy cũng không biết được mình đang nói những gì...
Mãi cho đến lúc tỉnh ra người ấy cũng quên... luôn, không biết mình đã nói những gì.
Lại còn có người uống rượu vô rồi... ngậm miệng, họ không nói một câu nào.
Có người nhậu đã rồi khóc rống, mà cũng có thể cười ha hả hoài không ngớt, cũng có thể cắm đầu ngủ say ngay tại bàn tiệc và họ cũng không thèm nói chuyện với ai.
Lúc khóc thì y như là đi đám tang... bà cố nội, họ khóc thê thảm khóc riết rồi y như trên thế gian này chỉ có mỗi một mình hắn là kẻ đáng thương hại mà thôi...
Cho dầu ai có quì mọp xuống năn nỉ, dám cho hắn tiền muôn bạc vạn, chẳng những hắn không nín lại mà còn khóc thảm thiết hơn là khác.
Chờ cho hắn tỉnh lại, hỏi tại làm sao hắn khóc, thì nhất định hẳn sẽ ngạc nhiên như trên trời mới đâm đầu xuống.
Cho đến lúc mà họ cười thì y như bao nhiêu vàng ngọc trần gian rơi vào tay hắn, chỉ có một mình hắn có được, chứ không ai có nữa.
Cho đến lúc đó nhà cha của hắn đang cháy, hắn vẫn cứ cười cho dầu ai đó dang tay tát vào mặt họ muôn vạn cái, hắn vẫn cứ