Rượu đã dọn lên bàn.
Tự nhiên là rượu đã có người mang tới.
Vì lúc nãy Quách Đại Lộ đã trả lời “Rượu ở đây cũng thường có, nhưng lại không nhiều, và rất ít khi thừa lại”.
Rượu đã dọn lên nhưng họ rất ít uống, bởi vì những người này có thích rượu nhưng vẫn không phải là “sâu rượu”.
Vả lại đối với bọn Quách Đại Lộ, họ còn hoang mang về dụng ý của Kim đại sư khi đến đây cho nên họ cũng chưa muốn uống.
Chỉ có Kim đại sư thì uống.
Ông ta uống cũng theo khí phái “Đại sư”, nghĩa là cứ ngửa cổ là cạn ngay.
Và khi mà hơi rượu đã “bắt” rồi thì Quách Đại Lộ cảm thấy không thể để thua bất cứ một ai.
Cứ theo cách uống của hắn hiện tại, ai cũng thấy chắc có ngày người ta cũng sẽ gọi hắn là... “Đại sư”.
Kim đại sư ngồi nhìn hắn cạn luôn sáu bảy chén, ông ta vụt cười :
- Như vậy thì một lần ông bạn có thể cạn luôn bảy tám cân.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Bộ ông tưởng tôi làm ra vẻ tàng tàng ấy à?
Kim đại sư cười :
- Không nghĩ thế, nhưng ông bạn trông cũng không giống con người trung thực cho lắm...
Quách Đại Lộ nói :
- Không giống con người trung thực, nhưng vốn là con người trung thực, hai chuyện đó khác nhau.
Kim đại sư hỏi :
- Thế còn bằng hữu của ông bạn?
Quách Đại Lộ nói :
- Họ còn trung thực hơn tôi nữa.
Kim đại sư lại hỏi :
- Ông bạn chưa nghe họ nói láo bao giờ?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Chưa bao giờ.
Kim đại sư nhìn sững hắn một lúc rồi quay qua Vương Động :
- Thủ pháp bắt ám khí có phải thân phụ của ngươi dạy ngươi không?
Vương Động lắc đầu :
- Không?
Kim đại sư hỏi :
- Chứ ai dạy?
Vương Động đáp :
- Tôi đã nói rồi, tôi không biết người ấy là ai.
Kim đại sư hỏi :
- Tại sao không biết?
Vương Động nói :
- Bởi vì sư phụ tôi chưa bao giờ nói cho tôi biết người là ai.
Kim đại sư hỏi :
- Nhưng ít nhất cũng phải biết vóc dáng của người ấy chứ? Phải biết sắc diện chứ?
Vương Động lắc đầu :
- Cũng không biết luôn, vì ông dạy tôi luôn là giờ tối, vả lại ông ta còn bịt mặt.
Kim đại sư chớp mắt :
- Ngươi bảo có một lão già kì bí, cứ mỗi tối bao mặt đến dạy võ cho ngươi à?
Vương Động nói :
- Không phải đến tìm tôi, mà cứ mỗi tối ông ta chờ tôi tại bìa rừng gần bên bãi tha ma.
Kim đại sư hỏi :
- Cho đến những đêm mưa gió cũng đến đó chờ?
Vương Động nói :
- Trừ vài ba ngày cuối năm, còn thì cho dù lạnh đến nứt da, ông ta cũng vẫn đến nơi đó.
- Ông ta không quen với ngươi, mà ngươi cũng không quen với ông ta, vậy mà cứ mỗi tối đều đến đợi, chỉ vì muốn đem võ công của ông ta truyền cho ngươi mà không cần phải có thù lao báo đáp, có phải thế không?
Vương Động gật đầu :
- Đúng.
Kim đại sư cười nhạt :
- Ngươi tin rằng trong đời lại có chuyện quá tốt như thế hay sao?
Vương Động nói :
- Nếu người nào đó nói cho tôi nghe thì có lẽ tôi cũng khó tin, nhưng chính tôi là một người trong cuộc cho nên dầu muốn không tin cũng không thể được.
Kim đại sư nhìn hắn một lúc rồi hỏi :
- Ngươi chưa bao giờ theo dõi để biết hành tung của ông ta à? Không xem ông ta là người ở đâu à?
Vương Động nói :
- Tôi đã có thử rồi nhưng không kết quả.
Kim đại sư nói :
- Mỗi đêm mỗi tới, kể cả những ngày mưa gió, như vậy thì ông ta đâu phải là người ở xa?
Vương Động gật đầu :
- Đúng.
Kim đại sư nói :
- Nhưng chung quanh đây đâu có mấy nóc nhà?
Vương Động nói :
- Đúng, trên núi này chỉ có một mình nhà tôi thôi.
Kim đại sư vụt hỏi một câu nghe như không ăn nhập với vấn đề đang nói :
- Tại sao anh lại dựng nhà nơi đây nhỉ?
Vương Động nói :
- Bởi vì gia phụ thích nơi thanh tịnh.
Kim đại sư trở lại vấn đề :
- Chung quanh đây chẳng có nhà nào khác, vậy không lẽ ông ta từ trong quan tài chui ra?
Vương Động nói :
- Cũng có thể ông ta ở đâu dưới núi.
Kim đại sư hỏi :
- Thế mà ngươi cũng không đi tìm xem thử?
Vương Động nói :
- Tự nhiên là có chứ sao không.
Kim đại sư hỏi :
- Thế nhưng ngươi vẫn không tìm ra người nào võ công tương đối bằng người ấy?
Vương Động nói :
- Chân chính cao thủ, ít có người phô trương võ công cho mình thấy.
Kim đại sư nói :
- Dưới núi này người cũng không đông lắm, nếu như quả có cao thủ đến đó, ít nhất ngươi cũng phải thấy được một vài tung tích khả nghi, có phải thế không?
Vương Động ấm ớ :
- Cũng có thể...
Kim đại sư nói :
- Ngươi bảo rằng mỗi tối ông ta đều đến truyền thụ võ công, như vậy là ban ngày nhất định phải ngủ, nhưng ở một cái tiểu thị trấn này, nếu có người ngày nào cũng ngủ, tự nhiên sẽ dẫn cho người ta chú ý, phải không?
Vương Động lại ậm ừ không nói...
Kim đại sư hỏi :
- Đã thế tại sao ngươi lại không thể tìm ra?
Vương Động ngẫm nghĩ :
- Cũng có thể ông ta không ở trong cái thị trấn này...
Kim đại sư cau mặt :
- Trên núi không có, dưới thị trấn cũng không có, vậy thì ông ấy ở đâu?
Vương Động nói :
- Chân chính cao thủ, bất cứ chỗ nào cũng đều có thể ngủ ngon, lựa gì phải có nhà cửa đàng hoàng?
Kim đại sư nói :
- Cho dù ngủ trong sơn động, nhưng còn cái ăn thì sao? Bất luận là hạng cao thủ nào, họ cũng phải có ăn mới được chứ?
Vương Động nói :
- Có thể ngủ xong rồi vào thị trấn ăn cơm, hay ngược lại cũng được chứ có sao đâu?
Kim đại sư nói :
- Một người mà cứ mỗi ngày đến tiệm ăn cơm, nhưng lại không biết ở đâu, tự nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của nhiều người.
Vương Động nhìn Kim đại sư một lúc khá lâu và giọng hắn vụt lạnh lùng :
- Ông có biết từ lúc bước chân vào nhà này, ông đã hỏi bao nhiêu câu hỏi rồi không?
Kim đại sư hỏi lại :
- Có phải ông bạn hơi khó chịu vì ta hỏi quá nhiều chăng?
Vương Động nói :
- Tôi chỉ hơi kỳ, không hiểu tại sao ông lại cứ theo hỏi những chuyện mà xét ra chẳng ăn nhập gì tới ông cả như thế?
Kim đại sư bật cười.
Nghe một hồi, ai cũng cảm thấy giọng cười của ông ta hơi có vẻ bí mật, khó hiểu, ông ta nốc cạn một hơi ba chén rượu rồi mới chịu nói :
- Ông bạn có muốn biết cái lão bịt mặt dạy võ công cho ông bạn ấy à ai không nhỉ?
Vương Động nói :
- Đương nhiên là rất muốn biết chứ sao không?
Kim đại sư hỏi :
- Muốn biết mà tại sao không chịu hỏi?
Vương Động nói :
- Bởi vì dầu tôi có hỏi cũng không một ai có thể trả lời.
Kim đại sư gục gật :
- Đúng, trên đời này quả thật rất ít người có thể biết chuyện đó được.
Vương Động nói :
- Ngoài ông ấy ra, phải nói rằng không có một người nào biết được, chứ không phải “ít” người biết được.
Kim đại sư nói :
- Có chứ, có một người ngoài ông ấy.
Vương Động nhướng mắt :
- Ai?
Kim đại sư đáp :
- Ta?
Chỉ một tiếng trả lời của Kim đại sư làm cho Yến Thất và Quách Đại Lộ đều sửng sốt.
Vương Động lại càng sửng sốt hơn nữa, hắn lặng đi một lúc thật lâu mới hỏi :
- Ông có biết chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi không?
Kim đại sư nói :
- Bao nhiêu lâu thì không biết.
Vương Động gặn lại :
- Thế nhưng ông lại biết người ấy là ai?
Kim đại sư gật đầu :
- Đúng.
Vương Động cau mặt :
- Ông đã không thấy người đó, lại cũng không biết chuyện xảy ra đã lâu mau, thế mà vẫn biết người đó là ai?
Kim đại sư gật đầu :
- Đúng.
Vương Động cười nhạt :
- Ông tin chắc rằng trên đời lại có chuyện như thế hay sao?
Kim đại sư nói :
- Không tin cũng không được.
Vương Động hỏi :
- Ông bằng vào đâu mà xác định như thế?
Kim đại sư không trả lời.
Ông ta tự châm rượu và nốc cạn một hơi ba chén nữa.
Ông ta chầm chậm hỏi :
- Ông bạn có biết “Liên Châu đạn” của tôi một phát là mấy viên không?
Vương Động đáp ngay :
- Hai mươi mốt viên.
Kim đại sư hỏi :
- Ông bạn có biết trong hai mươi mốt viên đó, trong đó có mấy phát nhanh, mấy phát chậm và mấy phát đạn đi vòng cung không?
Vương Động lắc đầu :
- Cái đó thì không biết.
Kim đại sư hỏi :
- Những cái đó mà không biết thì tại sao ông bạn lại bắt hết được đạn của tôi?
Vương Động lựng khựng không trả lời được.
Kim đại sư nhếch môi :
- “Liên Châu đạn” của ta, trong giang hồ rất ít người tránh khỏi, thế mà ông bạn lại thong dong bắt hết...
Ông ta vùng thở ra và nói tiếp :
- Chẳng những ông bạn bắt được, mà cái người ông bạn dạy cũng bắt được, thật không khác nào đã xem “Liên Châu đạn” của ta như đồ chơi con nít, thế mà ông bạn lại không cảm thấy kỳ cục sao?
Vương Động khựng lại một lúc lâu nữa rồi nói bằng giọng trầm ngâm :
- Cũng có thể là phương pháp của tôi áp dụng đúng mức...
Kim đại sư vùng vỗ mạnh lên mặt bàn :
- Đúng, ngươi đã dùng phương pháp đó một cách chính xác, tinh diệu, phương pháp đó chẳng những có thể phá được “Liên Châu đạn” của ta, mà có thể nói tất cả ám khí trong thiên hạ cũng đều bắt được.
Vương Động lặng thinh ngồi nghe.
Hắn thật tình cũng thấy hết cái tác dụng to lớn của phương pháp tiếp ám khí như Kim đại sư đã nói...
Kim đại sư nhìn hắn và hỏi :
- Ngươi có biết trên đời này có được mấy người biết phương pháp ấy hay không?
Vương Động lắc đầu.
Kim đại sư nói :
- Chỉ có một người.
Ông ta trầm ngâm thở dài và nói tiếp :
- Chính ta đã tìm con người ấy mười mấy năm rồi...
Vương Động bắt đầu thấy câu chuyện nhiều phức tạp, hắn hỏi :
- Ông... ông tìm người ấy làm chi?
Kim đại sư nói :
- Bởi vì bình sinh ta giao đấu với người, cái bại thê thảm nhất là cái bại về tay người ấy.
Vương Động nhăn mặt :
- Ông muốn tìm người ấy để báo thù?
Kim đại sư nói :
- Cũng không hoàn toàn đúng là để báo thù?
Vương Động hỏi :
- Chứ tìm để làm gì?
Kim đại sư nói :
- “Liên Châu đạn” của ta đã có người phá được, tự nhiên bản thân của nó có khuyết điểm nào đó, thế nhưng ta suy nghĩ mất mười mấy năm vẫn chưa tìm ra manh mối của cái khuyết điểm đó để mà bổ túc.
Vương Động nói :
- Như vậy cái người có thể phá được “Liên Châu đạn” tự nhiên là biết chỗ khuyết điểm đó.
Kim đại sư gật đầu :
- Đúng.
Vương Động hỏi :
- Ông cho rằng cái người bịt mặt dạy tôi võ công là người biết?
Kim đại sư nói :
- Tuyệt đối, nhất định không thể có người thứ hai nào khác, ngươi bắt “Liên Châu đạn” của ta, so với lão ấy hoàn toàn không khác nhau một chút nào.
Đôi mắt của Vương Động chớp lên sáng ngời...
Tia mắt của hắn hình như đã bắt đầu có nhiều hy vọng...
Thế nhưng hắn vẫn không nóng bằng Quách Đại Lộ, tên này không chờ nổi nên vội hỏi dồn :
- Nhưng người ấy là ai? Nói lòng vòng mãi chưa ra mối...
Kim đại sư nhìn thẳng vào mặt Vương Động và nói như nhấn từng tiếng một :
- Người ấy là Vương Tiềm Thạch, chính là cha của ngươi đó.
* * * * *
Cho dầu lúc Thôi Mệnh Phù “đội mồ” đưa tay điểm vào huyệt đạo, sắc mặt của Vương Động cũng không đến đổi như bây giờ.
Bây giờ thì, cũng có thể đây là lần đầu tiên trong đời, mặt hắn bộc lộ hoàn toàn kinh hãi.
Nhưng Quách Đại Lộ còn kinh khiếp hơn hắn nữa, vì tên này đã chụp hỏi ngay :
- Ông bảo người bịt mặt dạy võ công cho hắn chính là cha của hắn?
Kim đại sư đáp :
- Nhất định là như thế, tuyệt đối là như thế.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Ông bảo cha của hắn không ở nhà dạy hắn mà lại bao mặt và chờ hắn ngoài rừng?
Kim đại sư gật đầu :
- Đúng.
Quách Đại Lộ muốn cười, nhưng hắn vừa hé môi thì cái cười bỗng thành tiếng thở ra.
- Ông thật tin rằng trên đời lại có thể có chuyện