Buổi chiều hôm đó, cục trưởng Trịnh còn trực tiếp gọi điện an ủi Quý Thu Hàn, hỏi cậu vết thương như thế nào, có nghiêm trọng không, Quý Thu Hàn bỏ ngoài tai mấy lời buổi sáng Giang Trạm nói, chỉ bảo cục trưởng là cậu không sao, không nghiêm trọng, còn nghe được cả tiếng "ừm", "được" phụ họa.
Cục trưởng Trịnh lại nói, lần này phá được vụ án bắt cóc trẻ em xuyên tỉnh công lớn đều là nhờ có Quý Thu Hàn, phía Tổng cục nhất định có lời khen ngợi, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi, không cần lo lắng chuyện công việc, cũng không nghe thấy Quý Thu Hàn nhắc đến vết thương của cậu nữa, lão Trịnh trong lòng cảm động vô cùng, trực tiếp cho cậu nghỉ ngơi hẳn một tuần!
Sau khi cúp máy, Quý Thu Hàn sầm mặt.
Lúc bình thường xin nghỉ một ngày còn không thèm duyệt, lần này sao lại giống như không thèm tiền nữa vậy nhỉ?
Giang Trạm ngồi trên so-pha xem kênh tin tức tài chính - kinh tế nghe câu được câu không, thấy Quý Thu Hàn cúp điện thoại rồi mà vẫn ngồi ngẩn ra, liền nghiêng đầu trách cậu:
"Như vậy là tốt nhất rồi.
Tranh thủ mấy ngày này em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, thấy hai cái quầng thâm mắt của em là anh lại bực mình."
Quý Thu Hàn lạnh lùng liếc anh một cái:
"Làm sao? Nếu không nhìn nổi thì Giang tổng lại định đánh một trận nữa à?"
Giang Trạm ngượng ngùng xoa xoa mũi:
"...!Không đánh, không đánh nữa! Anh thương, anh thương còn không hết."
Quý Thu Hàn không thèm để ý tới anh nữa, lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, ấn vào một nhóm kín, mặc dù trong nhóm chỉ có 7 người, nhưng hoạt động sôi nổi phết:
"Đội trưởng Quý, vất vả rồi! Nhanh chóng khỏe lại nhé! [Cà phê sữa]"
"Anh Quý, hôm qua bọn em nghe tin từ lão Trịnh, anh ở bệnh viện nào, vết thương có nghiêm trọng lắm không?[trái tim]![trái tim]![trái tim]! Ngày hôm qua, trông sắc mặt anh kém lắm, anh cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Công việc báo cáo thì anh cứ yên tâm, có Tiểu Bát viết hộ rồi!"
"Mày mới là Tiểu Bát [ಠ_ಠ].
Anh Quý yên tâm, bọn em chờ anh trở về!"
"Anh Quý nhớ phải khiêm tốn chút! Đừng giống như lần trước, bị mấy cô y tá trong bệnh viện đuổi tới tận Cục Công an tìm người nhé!"
"Anh Quý, anh lưu số điện thoại của em vào đi, số là 137XXXXX."
Đọc lướt qua đống tin nhắn kia một lượt, Quý Thu Hàn nhắn lại một tin:
"Được."
Suy nghĩ một lúc, cậu lại phát một bao lì xì lớn, trong nhóm sôi động hẳn lên, tranh nhau giảnh tiền lì xì.
Quý Thu Hàn và Giang Trạm không nói, cả phòng khách vẫn luôn im lặng, đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Người xuất hiện ở cửa trông khá trẻ, thấy Quý Thu Hàn ra mở của, cậu ta thoáng cau mày, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, khách sáo nói:
"Xin chào, ngài Quý."
Quý Thu Hàn gặp qua cậu ta vài lần, người này tên là Dịch Khiêm, là thư ký thân cận hay đi theo Giang Trạm.
Dịch Khiêm nghiêng người, đi vào phòng khách, lo lắng nói:
"Anh, sao lại bị thế này, có nghiêm trọng không?"
Giang Trạm chậm rãi đưa cái tay đang băng bó trắng bóc lên:
"Ngụy Vi lắm lời thật đấy..., Chu Vực đâu?"
"Đến rồi, anh Chu đang ở dưới tầng."
Buổi chiều, Giang Trạm còn có việc cần phải xử lý, trước khi rời đi còn nói với Quý Thu Hàn mấy câu:
"Em mệt thì ngủ thêm một giấc đi, buổi tối anh sẽ mua đồ ăn mang về cho em."
Chờ Giang Trạm đi khỏi, Quý Thu Hàn bưng một tách cà phê bước đến bên cửa sổ, bên ngoài hơi lạnh, lớp kính thủy tinh trong suốt bị một lớp sương mù mỏng bao quanh, nhìn ra bên ngoài còn thấy hơi mờ.
Dưới tầng đỗ một chiếc xe Maybach đen nhánh, có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang tựa vào cửa xe hút thuốc, Quý Thu Hàn bất giác cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc, nhìn kỹ hơn một lúc, đây chẳng phải là phong cách của Giang Trạm hay sao? Giống anh bảy đến tám phần.
Người đàn ông kia vừa nhìn thấy Giang Trạm, đã dập tắt điếu thuốc, vứt xuống đất, nói thêm vài câu gì đó, hình như anh ta còn ngửa đầu nhìn lên cửa sổ nhà cậu một cái.
Buổi tối, còn chưa đến 8 giờ, Giang Trạm đã trở về.
Bàn ăn hình chữ nhật làm bằng đá cẩm thạch đen trắng được thiết kế tỉ mỉ, nếu để ý kỹ một chút thì sẽ phát hiện ra nó khá giống với một thiết kế bàn ăn nhỏ kiểu Thụy Điển, cho đến khi nhìn thấy Dịch Khiêm cầm hộp đồ ăn thứ bảy đặt lên, muốn lấp kín cả cái bàn kia, trên trán Quý Thu Hàn đã muốn vẽ ra hai vạch đen ngòm rồi (=_=), cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi nữa.
"Tổng cộng có ba người ăn, cậu mua nhiều như thế làm gì?!! Lúc đi học, thầy giáo không dạy cậu câu: "không nên lãng phí đồ ăn" à?"
Giang Trạm vừa nghe được câu ấy của Quý Thu Hàn, lập tức trừng mắt với Dịch Khiêm, mắng:
"Tiểu Khiêm, ai bảo cậu mua nhiều đồ ăn như thế hả? Lúc đi học, thầy giáo không dạy cậu câu: "không nên lãng phí đồ ăn" à?
Dịch Khiêm: ".........???!!!"(O_O)
Nhưng dưới ánh mắt của Giang Trạm, Dịch Khiêm đành lựa chọn nhận tội ngay lập tức:
"......Anh, lần sau em nhất định sẽ chú ý!"
Đồ ăn mua từ một nhà hàng gia đình, được trang trí vô cùng tinh tế, dù cho có đóng gói mang về vẫn giữ nguyên được hương vị tươi ngon của món ăn.
Ngay khi mở nắp hộp "Nhân sâm hầm gạo vàng", mùi thơm đã lan tỏa ra khắp nhà.
Trước đây, tình cờ được ăn món này một lần, Quý Thu Hàn đã khen nó ăn rất ngon.
Ánh mắt Quý Thu Hàn dừng lại trên chiếc ghế gỗ xếp xung quanh bàn ăn, lại nhìn sang bàn ghế so pha ngoài phòng khách.
Mặc kệ ánh mắt ngầm ám chỉ của cậu, Giang Trạm mặt không đỏ, tim không đập, đem đệm mềm trên so pha đặt lên ghế gỗ của cậu.
Quý Thu Hàn sầm mặt, thật muốn đem cái đệm này ném vào khuôn mặt lạnh tanh của tên đầu sỏ kia quá.
Mà xuyên suốt quá trình ấy, Dịch Khiêm không hề ngẩng đầu lên, cậu chỉ chăm chú sắp xếp bát đũa ra bàn thôi.
Trong bữa ăn, Giang Trạm thấy Quý Thu Hàn ăn không nhiều, lại bỏ qua ánh mắt điên cuồng ám chỉ của cậu, mặt không đổi sắc liên tục gắp đồ ăn cho Quý Thu Hàn, anh còn liên tục nhắc nhở:
"Sao em lại ăn ít như thế, chuẩn bị tích cốc thành tiên à? Ăn miếng măng này đi, uống hết bát canh này nữa."
Còn một cậu thanh niên hiền lành trong sáng suốt bữa ăn chỉ dám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tập chung ăn uống.
Quý Thu Hàn hoàn toàn thua cuộc,
Một bữa cơm tối ngập tràn không khí quái dị cuối cùng cũng kết thúc, hai sếp lớn đều bị thương nên Dịch Khiêm tự giác dọn dẹp bàn ăn.
Sau bữa tối, Quý Thu Hàn ra ngoài ban công, đứng bên nửa sân còn trống, dưới tầng đèn đuốc sáng trưng, đan xen dòng xe cộ tấp nập.
Mùa đông sắp đến rồi, mang theo cả thành phố trong ký ức mùa đông năm ấy cũng nhen nhóm bùng lên...!
Giang Trạm cầm theo một cái áo khoác dày, bước đến, khoác lên vai Quý Thu Hàn, anh vừa mới cầm bao thuốc lá ra, đã bị cậu lấy mất một điếu.
Thật ra, tính tình tồi tệ của Quý Thu Hàn không phải tự nhiên mà có, đôi lúc nó sẽ được thể hiện rõ ràng ở một số tình huống.
Giống như, hút thuốc.
Khi Quý Thu Hàn không muốn hút thuốc, thì không ai được phép hút bên cạnh cậu, (lúc Giang Trạm đến đón Quý Thu Hàn ở chương 1, cậu nói mình "không ngửi được mùi thuốc").
Nhưng khi cậu muốn hút, thì người kia nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo, châm thuốc cho cậu.
Giang Trạm đành quẹt diên, đưa đến bên môi Quý Thu Hàn, giúp cậu châm thuốc.
Ai ngờ, Quý Thu Hàn không nhận, cậu nhẹ cúi đầu, châm đầu thuốc của mình vào đầu thuốc đang cháy dở của Giang Trạm, tia lửa nhỏ bốc lên.
Trong màn đêm, qua tia lửa nhỏ màu cam, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của Quý Thu Hàn mờ sáng, khiến Giang Trạm chẳng thể rời mắt được.
Vừa mới nhấp một ngụm, Quý Thu Hàn không nhịn được mà nhíu mày, từ trước đến nay, cậu chỉ hút loại thuốc lá cuốn mỏng của nhãn hiệu Nhật Bản*, có mùi bạc hà nhè nhẹ.
Bao thuốc này là Giang Trạm tiện tay lấy trong túi áo của Chu Vực, anh nói:
"Hay anh lấy cho em loại khác nhé?"
"Không cần"
Quý Thu Hàn nhìn anh:
"Tay còn đau phải không? Ai bảo thích thể hiện cho lắm vào."
Dù buổi sáng Giang Trạm đánh cậu có hơi mạnh tay thật, nhưng vẫn không bị rách da, còn được bôi thuốc tiêu sưng kịp thời nữa.
So với vết thương do con dao kia gây ra trên tay Giang Trạm, thì vết thương của cậu còn chẳng đáng nhắc đến.
Giang Trạm biết sắc mặc Quý Thu Hàn cả tối không tốt, một phần cũng là ví lý do này, anh dịu dàng nói:
"Không phải ổn rồi sao, em còn đau lòng gì nữa nào, cuối cùng chẳng phải vẫn là anh đau lòng cho em hay sao."
Ngón tay thon dài nắm chặt điếu thuốc, khói bốc lên nghi ngút, Quý Thu Hàn phủi phủi bớt khói...!
Im lặng một lúc lâu sau, cậu mới ngập ngừng nói:
"Giang Trạm, những lời em nói buổi sáng đều là thật lòng."
"Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi! Em biết tính anh nóng nảy, một số chuyện em cũng không thể ngăn cản anh được.
Nhưng em chẳng biết phải làm gì khác ngoài việc chờ đợi anh cả.
Mọi mối quan hệ đều cần sự bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau.
Công việc kinh doanh của anh như thế nào, em không cần biết, cũng không muốn biết, nhưng nếu anh đã là người yêu của em, nếu anh lại đột nhiên biến mất suốt một tháng như thế, không bằng hiện tại, nhân lúc còn chưa quá muộn, chúng ta..."
Giọng nói của Quý Thu Hàn cực kỳ bình tĩnh, mà Giang Trạm đứng bên cạnh nghe xong thì hoảng thành một đám.
"Đừng, đừng, đừng,...!Bảo bối, bảo bối à, thái độ nhận sai của anh còn chưa đủ thành khẩn hay sao?"
Giang Trạm nhanh chóng giơ cái tay bị thương lên trước mặt Quý Thu Hàn, để đổi lấy một chút thương sót của cậu.
Lại nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của người yêu, đột nhiên nhớ tới vì cái tay này mà cậu giận dỗi suốt cả một buổi trời, Giang Trạm vội vàng hạ tay