Thanh Thanh là cái đứa mà được cả lớp gọi nó bằng cái tên " chiến thần ngoại giao ", nó đi tới đâu là có bạn bè tới đấy, lúc nào cũng có chuyện để kể, mấy hôm trước nó có tham gia một hoạt động giải trí của trường, bị giáo viên lôi vào tham gia cho có thôi chứ biết cái gì đâu, ấy thế mà lại được giải nhờ cái tài lẻ này.
Hôm nay Thanh Thanh vừa nghe ngóng thông tin trên trang mạng của trường, nói rằng chiều nay người đứng đầu của Trình thị sẽ đến khảo sát tình trạng học tập.
" Không phải cách hai năm sẽ đến đây một lần sao? " Diệp Sương cùng với Tiêu Lạc cũng đang vây quanh Thanh Thanh, hóng hớt xem có chuyện gì.
" Mày thì biết gì.
Lần này không giống những lần trước, năm nay người thừa kế mới của Trình gia ấy sẽ đến đây! " Thanh Thanh đập một cái không có tí mạnh bạo nào vào lưng của Diệp Sương
" Thật sao? tao nghe nói vị thiếu gia này đẹp trai lắm! Ước chiều nay tao có cơ hội được nhìn trực tiếp "
" Vừa có tài vừa có sắc đẹp, không biết đã có người yêu chưa nhờ? "
Một đám trong lớp bàn tán xôn xao, Tiêu Lạc cũng cười đùa, thêm mắm thêm muối cho có không khí một chút.
Nếu mà được nói xấu tên Trình Tranh này, cô sẽ ngay lập tức kể ra, không suy nghĩ gì nhiều mà mở miệng nói xấu anh.
" Diệp Sương, không phải bình thường mày tia trai ghê lắm cơ mà! Sao không nói gì thế? " Thanh Thanh vỗ vai Diệp Sương, cười ha hả.
" Người này tao tia không nổi đâu! Mấy người khác thì được chứ người này vượt qua tầm mắt của tao rồi! " Diệp Sương khoanh tay, thở dài nhìn xung quanh một lượt, sức người có hạn, mong các bạn thông cảm.
" Cả cái đám này cũng chỉ có mình Tiêu Lạc có khả năng lọt vào mắt xanh của Trình Tranh thôi.
Tiêu Lạc, mày có bí quyết gì mà hoàn hảo thế? " Thanh Thanh ngắm nhìn Tiêu Lạc, cảm thán, nó cũng không ngờ lúc đầu năm nhất đến nay lại có thể chung lớp với mỹ nữ nổi tiếng của trường.
Nó cũng cuồng Tiêu Lạc lắm chứ đùa.
" Sao tự dưng nhắc đến tao? Thanh Thanh gương mẫu à, tao không có phúc phận đấy đâu" Tiêu Lạc nghe thấy Thanh Thanh đang nói chuyện mà nhắc đến tên mình, cười đùa vu vơ.
Thấy thế, Diệp Sương chen miệng vào kể cho cả đám nghe chuyện lúc nãy hai người có gặp Trần Hữu Lâm.
" Cái tên này bị Tiêu Lạc phũ mấy chục lần rồi còn chưa từ bỏ à? Sao dai dẳng thế? " Mấy đứa bàn tán xôn xao cả lên
" Này chỉ khổ cho Tiêu Lạc của chúng ta thôi, bị từ chối biết bao lần, nếu không cảm thấy buồn thì cũng phải để ý Tiêu Lạc mệt mỏi lắm chứ!"
"..."
"..."
Sắp tới giờ học rồi, Thanh Thanh bèn xua tay giải tán, tập trung học trước, lúc nào rảnh tám chuyện sau.
12 giờ là thời gian nghỉ trưa.
Rời khỏi lớp học, sinh viên ồ ạt đổ về các nhà ăn của trường, sau đó có thể di chuyển về ký túc xá bằng xe đạp, xe điện của trường hoặc đi bộ.
Cô cùng Diệp Sương bước đến nhà ăn, ở đó đã có Mộng Đình và Lộ Khiết đang chờ họ.
Lúc đi lấy đồ ăn về vẫn còn thấy hai cô nàng đang thảo luận, trao đổi vấn đề học tập trên lớp.
" Đúng là những sinh viên