" Em là Tô Tiêu Lạc? "
Một người thanh niên đang người cao cao đứng trước mặt cô hỏi, cô ngẩng đầu lên nhìn.
" Anh là...?! "
Tiêu Lạc ngẩn người, cô có quen biết người này ư?
" Anh là sinh viên năm cuối của trường Đại học A, tên Tư Vũ, cùng chuyên ngành với em.
" Tư Vũ cười nhẹ, lịch sự ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh cô.
" Hoá ra là đàn anh, xin chào! Sao anh lại ở đây? "
" Ý em là anh không thể ở đây sao? "
" Ý em không phải thế, em...!em...!" Cô hoảng loạn phủ nhận, lắc đầu.
" Anh đùa thôi, em đừng kích động như thế! Nhà anh ở gần đây nên anh đưa em gái ra chơi thôi! Còn em? "
" Em thấy mình có thời gian nên ghé vào đây ngồi, một lát nữa sẽ đi.
"
" Hôm nay em đi một mình ư? " Tư Vũ hỏi.
Tiêu Lạc nhận thấy mình không nên nói chuyện với Tư Vũ nữa, trong giọng nói thì từ tốn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia chiếm hữu, dường như không có ý tốt đẹp gì với cô.
" Em đến cùng bạn trai em.
" Cô đưa mắt nhìn xung quanh, tránh sự truy hỏi không biết nên trả lời như thế nào.
" Bạn trai em? Em có bạn trai rồi? "
Tư Vũ ôn nhu hỏi, mỉm cười thân thiện.
" Vâng...!" Cô mỉm cười đáp trả.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, phá hủy bầu không khí ngượng ngùng khó chịu này, cô vội mừng thầm liền nghe máy.
" Tôi vừa mới ra ngoài một lúc thì em đã chạy đi đâu? Sao đến giờ vẫn chưa về? "
Giọng Trình Tranh vang lên, có chút khó chịu, cô biết ngay Trình Tranh mỗi lần gọi thì cũng như vậy, cô định giải thích với anh thì...
" Tiêu Lạc, ai gọi em vậy? "
Tư Vũ hỏi ngạc nhiên hỏi cô, ánh mắt nhìn cô không thay đổi, miệng thì nói chuyện nhẹ nhàng.
"...!"
Vốn tưởng rằng có thể giải thích êm xuôi chuyện cô ra ngoài, thì hà cớ gì giọng Tư Vũ lại vang lên.
Đây là hỏi cô ư?
Có mà hại cô thì có!
Thấy Trình Tranh im lặng, cô biết mình lại khiến anh giận rồi, cô bèn trả lời Tư Vũ rồi sẽ về nhà luôn.
" Đây là bạn trai em, anh ấy đang đợi em ở ngoài, em phải đi ra đó, chào đàn anh! " Cô cố gắng nở một nụ cười tươi, giơ tay chào Tư Vũ rồi đi ra khỏi khu vui chơi này.
Tư Vũ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé bước đi, mỉm cười không nói gì.
...
...
" Trình Tranh, anh còn ở đó không? " Tiêu Lạc hỏi khi phía bên kia điện thoại cứ im lặng.
" Ừm "
Cô mừng rỡ vì anh vẫn còn nghe cô nói
" Anh nghe tôi giải thích đã, không phải như anh nghĩ đâu.
"
" Tôi nghĩ thế nào? "
"...!Tôi không biết, nhưng mà...!anh giận tôi! "
" Tôi đã nói tôi giận em? "
" Anh không nói nhưng lúc nãy anh im lặng rất lâu không nói, tôi...!"
" Tôi không giận.
"
Tiêu Lạc nghe mà ngạc nhiên, đặt luôn dấu hỏi chấm lớn trên đầu.
" Thật ư? Anh không đùa tôi chứ? " Cô hỏi, tuy rất vui nhưng cũng không khỏi hoài nghi.
"...!Em