Kì nghỉ tết Nguyên Đán vừa mới bắt đầu được mấy ngày, nhưng trên phố đã nhộn nhịp hẳn ra, người đi qua đi lại cũng nhiều hơn, chuẩn bị mua sắm các thứ.
May mà hôm qua Tiêu Lạc đã sắm xong đồ rồi, chỉ còn thiếu mấy thứ trang trí trong nhà thôi.
Hôm nay cô có hẹn đi chơi với đám bạn nhưng sáng dậy vừa mới nhớ, bèn nhanh chóng chuẩn bị quần áo rồi ra ngoài.
Hôm nay anh đi làm muộn, Tiêu Lạc vừa vội vã bước chân xuống giường thì đã bị Trình Tranh kéo trở lại, đưa tay ôm lấy bé con thơm ngào ngạt.
Khoảng cách này, ngay cả tiếng hít thở cũng to hơn bình thường, thứ âm thanh mang đến cảm giác tê dại.
" Anh tỉnh rồi à? " cô hỏi
" Em vội như thế làm gì sao? " Trình Tranh không mở mắt, lông mi dài và dày của anh khẽ động đậy, giọng nói trầm vang lên bên tai cô, hỏi ngược lại.
" Hôm nay có hẹn với bạn là sẽ đi chơi rồi! Anh cứ ngủ tiếp đi...!"
" Em muốn đi chơi? "
" Ừm, đi một lúc thôi.
Được không? "
" Không được! Em muốn bị ép chết sao? Ngoài đường đông đúc như vậy.
"
" Đi mà! " Cô hơi ngẩng đầu lên xem phản ứng của Trình Tranh, vô tình lại để môi mình áp vào môi anh, như thể cô đang chủ động hôn anh vậy.
Hai tai cô nóng bừng lên, ngay sau đó liền bật dậy, thoát khỏi vòng tay của anh chạy ra ngoài.
" Anh không nói gì tức là đồng ý rồi đấy nhá! " Cô vừa chạy vừa nói với anh.
Lúc này Trình Tranh mới từ từ mở mắt ngồi dậy, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía cửa phòng.
Chuyện hôm nay cứ thế mà bỏ qua, không tính toán với cô.
...
Cả đám nói muốn đi dạo ở ngoại thành phía nam, Diệp Sương nghe nói ở đó trồng rất nhiều cây anh đào, đến mùa nở, mỗi khi gió thổi qua, từng chùm hoa phấn hồng rơi lả tả xuống.
Cô men theo lối nhỏ, trong đó có một quán ăn nằm gần những cây hoa, cả đám cùng đi vào quán ăn, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ để ngắm cảnh.
Tuyết ở đây vẫn còn rơi khá nhiều, nhưng hoa vẫn cứ nở, loay hoay một hồi thì cô phát hiện ra, xung quanh không chỉ trồng mỗi hoa anh đào mà còn nhiều loại cây khác không kém phần hấp dẫn.
Bên bờ hồ đằng xa, nhìn thấy hai bên bờ đều là hoa hải đường nở rực rỡ giống như những đám mây hồng nhỏ hết lớp này đến lớp khác, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, cánh hoa hải đường rụng xuống mặt hồ và dập dềnh theo mặt nước.
...
" Này Lạc Lạc, bọn mình đang nói chuyện mà sao mày cứ chăm chăm vào cái điện thoại thế? " Lộ Khiết nãy giờ cứ liếc xéo cô mà cô không để ý, cứ nhìn vào màn hình điện thoại, tức quá bèn gõ dầu cô hai cái.
Cô bị đánh thì