" Này, anh mau dậy đi ngay! Đến nơi rồi" Tiêu Lạc lay người Trình Tranh, chửi mắng cả một lúc lâu, cô đã cảm thấy mệt mỏi chán.
Với sức của cô lúc bình thường thì cũng chưa chắc đã kéo anh ra ngoài xe, rồi lại đỡ anh vào nhà được.
Trình Tranh vờ như vừa mới tỉnh sau tiếng gọi dậy của cô, đưa tay mở cửa xe bước ra ngoài, cô trả tiền xe rồi cũng theo đó mà xuống xe, đi đằng sau Trình Tranh vài bước.
Một cơn gió thổi nhè nhẹ phả vào mặt cô, mái tóc dài tung bay càng làm cho cô mệt và buồn ngủ hơn, như tỉnh như không, bước chân càng chậm chạp, cứ thụt lùi dần về sau.
" Trình Tranh đại ca, anh đợi tôi với! " Tiêu Lạc cảm thấy bản thân mình không còn chút sức nào nữa, cô vừa đi vừa gọi người trước mặt, chắc là vì cô muốn phải có người ở ngay trước mặt, nằm trong tầm mắt thì cô mới có mục tiêu, có động lực để đi tiếp.
Trong khi mọi thứ nằm trong tầm mắt của cô đều mờ nhạt, như thực như ảo thì bóng dáng của Trình Tranh lại hiện lên một cách chân thực nhất, dáng người cao cao, khuôn mặt đẹp trai không góc chết, lạnh lùng khiến cho người ta không dám lại gần.
Phải chăng đây là hào quang của một nhân vật chính trong phim nào đó?
Trình Tranh bế Tiêu Lạc vào trong căn biệt thự xa hoa, lúc vừa bế lên, cả người cô mềm nhũn, tựa vào cơ thể anh, gật gù.
Khi đã ý thức được phần nào, Trình Tranh vẫn còn đang bế cô, hai cơ thể dính nhau như sam, cô ngạc nhiên vội đưa hai tay đặt lên vai của anh, kéo giãn khoảng cách giữa cô và anh.
Nhưng như thế lại khiến cho gương mặt hai người đang ở trước mắt đối phương, anh nhìn Tiêu Lạc, vẻ mặt của cô bây giờ rất đáng yêu, anh phát hiện ra mỗi lần cô ngại ngùng thì hai chiếc tai nhỏ xinh của cô lại đỏ lên đầu tiên, rất thú vị, khiến cho ngườì khác muốn trêu chọc một chút.
" Sao vậy? Tôi dọa em rồi? " giọng nói của Trình Tranh mang theo ý cười, ánh mắt lại có thêm vài phần lạnh lùng, khác hoàn toàn với giọng nói, khiến cô không thể đoán ra được anh đang nghĩ cái gì.
"...!" Tiêu Lạc dời ánh mắt ngượng ngạo của mình nhìn sang bên khác, trong lòng thầm nghĩ " Chửi thì cũng chửi rồi, chẳng qua anh không nghe thấy thôi! Việc gì mà tôi phải sợ anh! "
" Anh mau bỏ tôi xuống đi! "
Tiêu Lạc thấy có người ở đằng sau Trình Tranh, là một người giúp việc trong nhà.
Tuy người ta không nhìn cô, nhưng mà có người ở đây thì chắc chắn một đứa da mặt mỏng như cô sẽ rất ngại.
" Thế nào? Chẳng phải lúc ở trên xe rất hùng hổ chửi mắng người khác hay sao?"
Trình Tranh nhếch môi, từ từ thả cô xuống một cách nhẹ nhàng, sau đó lại ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, giương ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
Tiêu Lạc đơ người, đôi mắt đen láy mở to, hiện rõ ra sự ngạc nhiên, sao anh ta lại biết được.
Lúc nãy trên xe anh vẫn còn