Phá Nguyệt thấy Bộ Thiên Hành bị sặc rượu thì cảm thấy khoái trí vô cùng. Nam tử đối diện thấy đầu mày khóe mắt nàng đều là ý cười thì cũng chú ý tới Bộ Thiên Hành anh tuấn hơn người ngồi đối diện Phá Nguyệt, trong lòng hiểu ra vài phần. Gã bật cười ha hả:
– Chẳng lẽ kẻ họ Bộ đó là người lọt vào mắt cô nương, bỏ mặc một cô nương tốt như vậy không cần, ruồng rẫy người khác, đúng là mắt mù! – Gã nhấc vò rượu lên, chửi to, – Kẻ họ Bộ cuồng vọng tự đại, bội tình bạc nghĩa! Thực sự là nỗi sỉ nhục cho nam nhi chúng ta! – Rồi ngửa đầu uống một hơi.
Có lẽ vì hắn chửi quá hùng hồn nên trong đám thôn dân đang chen chúc trước cửa khách điếm, có một số thanh niên trẻ tuổi bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt.
Phá Nguyệt ngước lên, chạm ngay phải ánh mắt của Bộ Thiên Hành. Thấy mặt chàng ửng đỏ, một tay cầm vò rượu, thần sắc lạnh lùng, nhưng ít nhiều cũng có đôi chút hổ thẹn.
Chẳng bao lâu sau đó, một thanh niên cao ráo ở cửa đi tới trước mặt Phá Nguyệt:
– Cô nương, nếu tôi chửi thì có phải cũng được ngồi xuống uống rượu không?
– Đương nhiên.
– Kẻ họ Bộ lòng lang dạ sói, không bằng chó lợn, táng tận lương tâm.
– Khụ khụ khụ… – Lần này người bị sặc là Phá Nguyệt, dù sao không phải ai cũng có nhãn lực như nam tử ban nãy. Nàng len lén liếc mắt sang, nhưng bị thanh niên đó che khuất nên không nhìn rõ biểu cảm của Bộ Thiên Hành.
– Kẻ họ Bộ đầu óc trì độn, ham ăn lười làm, không biết tốt xấu! – Một đại hán bàn bên cạnh bê đĩa cá đi.
– Kẻ họ Bộ mồm bị lở loét, chân mọc mụn, miệng còn rất thối! – Một đứa bé mặt mũi đen nhẻm chỉ cao bằng cái bàn bê đi một cái đùi gà.
– Kẻ họ Bộ ngu ngốc như lợn, vong ân bội nghĩa, đẻ con không có mông! – Một nông phụ giằng lấy vò rượu, Phá Nguyệt khựng lại, cảm thấy không ổn, một chiếc đũa bay ra khỏi tay, vò rượu rơi xuống đất vỡ tan.
Tiếng chửi bới vang lên rần rần khách điếm, vô cùng náo nhiệt, người nào cũng cười tươi rạng rỡ.
Phá Nguyệt nhìn những đĩa thức ăn trước mặt, dòng người huyên náo, đột nhiên hứng thú đã cạn. Nàng lặng lẽ đứng lên, đi tới một góc không có người, phát hiện ra chỗ ngồi của chàng đã trống không. Nhìn lên trên lầu, thấy bóng áo đen của chàng lướt qua, cửa phòng đóng chặt.
Ban đêm, khách điếm yên lặng như tờ. Tiểu nhị thắp một ngọn nến, phục vụ chưởng quầy ngồi bên bàn ở lầu một tính toán. Phá Nguyệt đẩy cửa phòng, đứng trong hành lang, bất giác lại nhìn sang căn phòng bên cạnh.
Nàng đã bảo tiểu nhị sắp xếp cho mình ở cạnh phòng chàng. Nhưng cả đêm chàng yên lặng không một tiếng động, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Từ sau khi gặp lại Bộ Thiên Hành, trong lòng nàng như bị thắp lên một ngọn lửa ma quái. Mỗi khi chàng lại gần hoặc xa cách, ngọn lửa ma quái đó lại bùng cháy dữ dội.
Rõ ràng suốt một năm qua, nàng gặp phải chuyện gì cũng bình thản như nước, cho dù hôm đó bị Nhan Phác Tông bắt cóc, trong lòng nàng vẫn vô cùng điềm tĩnh, như thể mọi thứ chẳng có gì quan trọng. Nhưng mấy hôm nay, chỉ đứng từ xa nhìn cái bóng thẳng tắp trên lưng ngựa của chàng đã đủ khiến nàng có ham muốn được lao tới kéo chàng xuống ngựa.
Ban đầu, nàng còn không hiểu. Nhưng nay nhìn cánh cửa phòng đóng im ỉm của chàng, nàng lại thấy bức bối khó chịu. Nàng đột nhiên hiểu ra, ngọn lửa ma quái đó là gì.
Là…
Nàng muốn có chàng, một lần nữa có được sự dịu dàng của chàng.
Nó hoàn toàn khác với sự yêu thương dịu dàng của Mộ Dung Trạm, từ sau khi chàng cam tâm tình nguyện vì nàng đi vào chỗ chết, ngọn lửa ấy trong lòng nàng chưa bao giờ lụi tắt.
Đó là ham muốn của nàng với một nam nhân, một nam nhân mà nàng yêu.
Chi dù sự nhường nhịn của chàng khiến nàng giận dữ, nhưng nhớ lại tình nghĩa của chàng khi xưa, nàng vẫn không muốn từ bỏ.
Nghĩ đến đây, nàng lại thấy bình thường trở lại. Ngó thấy điếm tiểu nhị ngẩng đầu lên ân cần nhìn mình, tròng mắt nàng đảo tròn, vẫy tay với tiểu nhị.
Trăng treo lơ lửng, Bộ Thiên Hành vẫn chưa ngủ được.
Chàng chỉ nằm lặng lẽ trên giường, rõ ràng là đã cố thu liễm tâm thần, nhưng động tĩnh ở căn phòng bên cạnh vẫn truyền rõ ràng vào tai.
Nàng ngồi xuống giường rồi lại đứng lên.
Nàng đi đi lại lại.
Nàng thở dài.
Nàng lại nằm xuống giường, có lẽ còn lăn hai vòng…
Bộ Thiên Hành không hề phát hiện ra, khóe miệng mình nở một nụ cười. Cũng chỉ cách có một bức tường, chàng mới có thể nghe thấy rõ động tĩnh bên phòng nàng. Gần là thế, mà cũng thật là xa.
– Á… – Một tiếng hét yếu ớt vang lên.
Bộ Thiên Hành gần như ngay lập tức bật dậy khỏi giường, lao ra đến cửa, rồi lại dừng chân bất động.
Phá Nguyệt bên căn phòng kia cũng nghe rõ động tĩnh của chàng, lòng vừa thấy ngọt ngào, vừa thấy đắng chát, chỉ đành tiếp tục ra hiệu cho tiểu nhị ở ngoài cửa.
Tiểu nhị gật đầu, xông tới phòng Bộ Thiên Hành, đập cửa:
– Đại gia, đại gia! Mau mở cửa!
Bộ Thiên Hành mở cửa ra, thấy tiểu nhị tỏ vẻ lo lắng:
– Đại gia, cô nương bên cạnh bị rắn cắn rồi, không biết là ai thả vào phòng đó, tiểu điếm, tiểu điếm không có thuốc…
Bộ Thiên Hành cau mày, nghĩ bụng, chẳng lẽ là người của Nhan Phác Tông? Cũng có thể là nhân sĩ giang hồ nào đó đã nhận ra nàng là nữ tử trên đỉnh Vô Cưu hôm nào? Chàng bèn đẩy tiểu nhị, xông vào phòng nàng, thấy Phá Nguyệt ngồi trên giường, hai tay ôm bắp chân trái, gương mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
Bộ Thiên Hành xông tới trước mặt nàng, hơi ngừng lại, rồi đưa tay ra ôm lấy chân nàng:
– Để ta xem.
Phá Nguyệt nước mắt lưng tròng, cắn chặt môi dưới, quay người tránh đi.
Bộ Thiên Hành không chút nghi ngờ, thân thủ nhanh như điện chớp, giữ chặt hai tay nàng, rồi nắm lấy gót chân trái của nàng.
Ngón tay chạm vào gót chân như ngọc, vẫn hệt như trong ký ức ngày nào, cảm giác mềm mại khiến người ta muốn nín thở. Cả người Bộ Thiên Hành thoáng chấn động, cố nhịn, nghiêm mặt ngồi xổm trước mặt nàng, làn da nàng trắng ngần, mịn màng như tuyết, đâu có vết rắn cắn?
Chàng đứng lên định đi, bỗng nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng vang tới:
– A Bộ… đừng đi…
Người chàng cứng đơ, chầm chậm quay đầu.
Thân hình nhỏ bé của nàng cuộn lại, hai tay ôm gối, đầu đặt lên đầu gối, nhỏ xíu, vô cùng yếu ớt.
Mắt nàng ngấn lệ nhìn chàng, đôi mắt đen to tròn thực sự đáng thương, như cún con bị người ta bỏ rơi. Có lẽ vì thấy chàng không phản ứng gì, nàng thử đưa ra mấy ngón tay nhỏ bé, túm lấy góc áo chàng, giật nhẹ, rồi lại giật giật.
Bộ Thiên Hành sao không biết ý đồ của nàng?
Ngày trước ở trước mặt chàng, nàng lúc nào cũng tỏ ra phóng khoáng, tùy ý, có lúc lại còn cứng đầu không nghe lời. Nay cố ý làm ra vẻ đáng thương, nũng nịu, chỉ vì muốn chàng mềm lòng.
Nhưng cho dù chàng biết rõ thì đối diện với người tình trong mộng cả năm trời mới gặp, chàng vẫn không thể áp chế nổi trái tim mềm yếu.
Trái tim chàng còn đang nghẹn đắng thì nàng lại lên tiếng. Chỉ là giọng nói ngọt ngào, yếu ớt như thể sẵn sàng tan ra bất cứ lúc nào ấy cũng nhuốm chút tình ý si mê của thiếu nữ:
– Chàng từng nói, chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi ngày, không bao giờ xa cách. Sao giờ chàng lại định nuốt lời? Nếu chúng ta phân cách nhau, chàng cô đơn một mình, ta cũng cô đơn một mình, không ai bầu bạn, không ai thương xót, A Bộ, chàng nhẫn tâm không?
Sắc đêm tối sẫm cũng không tối bằng ánh mắt của Bộ Thiên Hành.
Tuy mục đích của Phá Nguyệt là khiến chàng mềm lòng, nhưng cũng là thật lòng thật dạ. Lúc này thấy chàng lặng lẽ rút vạt áo của mình ra, lòng Phá Nguyệt lạnh đi.
– Nhan Phá Nguyệt, ta không còn tình ý gì với nàng. – Chàng nhìn nàng, thong thả nói, – Mong nàng từ đây quay đầu, đường tới Quân Hòa quốc chỉ mình ta là đủ.
Phá Nguyệt chưa từng yêu, cũng chưa từng bị người ta từ chối thẳng thừng như vậy, trong khoảnh khắc, đầu óc nàng trống rỗng, câu nói của chàng cứ vọng đi vọng lại trong đầu.
Ta đã không còn tình ý gì với chàng.
Nhan Phá Nguyệt, ta đã không còn chút tình ý gì với nàng.
– Ta và Mộ Dung Trạm không thực sự là vợ chồng… – Phá Nguyệt run giọng nói.
– Câm miệng, – Sắc mặt u ám của Bộ Thiên Hành khiến nàng một lần nữa run rẩy, – Tiểu Dung đối với nàng nhất mực tình thâm, nàng đã gả cho đệ ấy, sau này phải đối đãi với đệ ấy cho tốt, không được phụ lòng.
Tim Phá Nguyệt chùng xuống, nàng bỗng hiểu ra.
Hóa ra, không phải là vì hiểu lầm.
Là vì tình huynh đệ. Tình huynh đệ của nam nhân.
Thì ra, khi Bộ Thiên Hành tuyệt tình với một nữ nhân, chàng có thể tuyệt tình đến mức độ này.
– Ha, Bộ Thiên Hành! – Toàn thân Phá Nguyệt rét run, giọng nói cũng không che giấu được sự run rẩy. – Huynh nhường ta cho huynh ấy? Huynh nhường ta cho Tiểu Dung? Huynh là gì của ta? Huynh có quyền gì mà nhường? Huynh dựa vào đâu mà thay ta và Mộ Dung Trạm quyết định? Ta còn tưởng rằng huynh hiểu lầm, tưởng rằng huynh cũng không quên được ta. Hóa ra huynh vì Mộ Dung Trạm? Trong lòng huynh, ta là cái gì? Được! Huynh không cần thì không cần, không cần thì thôi, ta chờ huynh một năm, đã là chí tình chí nghĩa rồi! Quân Hòa quốc chắc chắn ta sẽ đi, huynh đừng có quản!
Tuy lời lẽ của nàng sắc bén, vậy mà nói tới sau cùng, giọng vẫn trở nên nghẹn ngào. Lần đầu tiên Bộ Thiên Hành thấy nàng tỏ ra hung dữ như vậy, trái tim tưởng đã tê dại của mình một lần nữa lại nhói lên đau đớn vì sự tuyệt vọng của nàng. Chàng không muốn ở lại bên nàng một khắc nào nữa, bèn quay người rảo nhanh ra ngoài.
Bộ Thiên Hành về phòng mình, không hề dừng lại, lập tức xách tay nải, ra khỏi khách điếm, cưỡi ngựa phóng đi. Lúc này đang là canh tư, sắc trời mờ mịt, tuyết rơi ngập đường. Chàng đi rất nhanh, trên lưng ngựa lắc lư, đất trời xám xịt, mênh mang vô cùng vô tận.
Trái tim Bộ Thiên Hành đột nhiên như những bông hoa tuyết cô đơn trước mắt, lảo đảo xoay tròn rồi rơi xuống vùn bùn.
Chàng vốn tưởng rằng mình không còn quan tâm nữa.
Quãng thời gian trong núi, ngày nào cũng tập luyện quên ăn quên ngủ, nỗi nhớ nàng ngày một nhạt dần đi. Cho tới hôm đó thấy Mộ Dung Trạm hôn Phá Nguyệt, tim chàng mới chết hẳn.
Mộ Dung Trạm là người ẩn nhẫn như thế nào? Bộ Thiên Hành hiểu rõ hơn ai hết. Có thể khiến đệ ấy chủ động hôn, chỉ sợ là đã yêu tới tận xương tủy.
Ngày ấy võ công của Bộ Thiên Hành đã bị phế, tự cảm thấy không thể nào bảo vệ nổi Phá Nguyệt. Nhớ lại hôm đó, nếu Phá Nguyệt không đi theo chàng thì đâu đến nỗi suýt nữa đã phải rơi vào tuyệt cảnh trên đỉnh Vô Cưu?
Chàng suy nghĩ trước sau, hạ quyết tâm gửi gắm Phá Nguyệt cho Mộ Dung Trạm. Nay lại thấy Mộ Dung Trạm nảy sinh tình cảm với nàng, chàng làm đại ca, hôm ấy đã quyết ý rút lui thì nay sao có thể qua cẩu rút vàn, vung đao chiếm đoạt tình yêu?
Thế nên lần này chàng quay về Đế Kinh đã quyết tâm chỉ nhìn hai người họ rồi đi.
Chỉ là trong một năm Bộ Thiên Hành nhận được chân truyền của cao nhân, luyện thành võ công độc bộ thiên hạ, vậy mà vẫn chưa tham ngộ được chữ “tình”! Ở ngoài phủ Thành Vương chỉ mong nhìn nàng một cái, thế mà suốt mười ngày trời, tâm trạng cứ ngẩn ngơ.
Cái cảm giác ấy rất nhạt, đã không còn sự nóng bỏng cuồng nhiệt như hôm nào, chỉ là rất nhạt. Tựa hồ mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ tới nàng, lặng lẽ đứng trong tuyết rơi, nhớ giọng nói thất vọng mang theo chút thở dài của nàng:
– Tặng hắn một vò rượu.
Từ khi nào, một Nguyệt Nhi nghịch ngợm kiên cường, lại có giọng nói lãnh đạm như thế?
Thế là chàng cố ý quên đi quyết tâm nhìn thấy nàng rồi đi, phủ Thành Vương, quân doanh, chàng đi theo nàng, chỉ mong được đứng từ xa nhìn nàng lâu hơn nữa.
Không ngờ Nhan Phác Tông đột ngột xuất hiện, khiến nàng phát giác ra thân phận của mình.
Nhớ lại dáng vẻ làm nũng đáng thương của nàng ban nãy, Bộ Thiên hành chỉ cảm thấy trái tim mình vừa ngọt ngào, vừa đau đớn. Nhưng chàng biết làm thế nào? Đêm đó, câu nói mà Mộ Dung Trạm lảm nhảm “Nguyệt Nhi là của đại ca, không phải của ta” như một lưỡi dao xuyên thẳng vào trái tim chàng. Mộ Dung Trạm đối với chàng chân thành, cố nén tình yêu, hai tay dâng lên cho chàng, chàng sao có thể có lỗi với đệ ấy?
Nghĩ tới đây. Tâm ý của chàng lại càng kiên quyết, nghĩ Nguyệt Nhi đối với Tiểu Dung không phải không chút tình ý. Mà thời gian nàng ở bên mình cũng ngắn, khi đó nàng đã nói, chưa chắc đã theo mình kết hôn sinh con, tình cảm của nàng với mình đương nhiên cũng chưa tới mức bể cạn đá mòn.
Rồi có ngày nào đó, chắc chắn nàng sẽ hồi tâm chuyển ý, phu thê họ sẽ lại hòa thuận, thương yêu. Còn chàng vốn chỉ là một cô nhi, từ nay lang bạt chân trời góc bể, chỉ cần biết họ bình an, hạnh phúc thì có làm sao?
Đêm đông lạnh giá, một mình một ngựa, chàng không quay đầu, đi thẳng về phía Bắc.
Đi được nửa buổi, sắc trời hơi sáng, đã tới một khu rừng hoang vu. Phía Bắc rừng núi đều trơ trọi cả, những triền đất vàng bụi bặm ngút mắt, nay đã bị tuyết trắng phủ kín. Bộ Thiên Hành đi thêm mấy bước, đột nhiên nghe thấy bốn phía vang lên tiến vó ngựa.
Chúng nhắm vào chàng mà tới.
Chàng quả quyết dừng chân.
Chàng học xong xuống núi, chỉ mới cùng Nhan Phác Tông và Nhan Phá Nguyệt giao thủ. Đánh với Nhan Phác Tông, đánh tới mức khiến chàng như cá gặp nước, chỉ tiếc rằng hai người bất phân cao thấp, muốn lão rùa già ấy táng mạng ngay tại trận là chuyện không thể; đối chiến với Nhan Phá Nguyệt, chàng trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn, một lòng một dạ quan sát nàng, đâu có nhớ được những chiêu thức quyền cước?
Thế nên lúc này, như một thanh bảo kiếm vừa xuất vỏ, cần được rèn luyện, cần được giao thủ, cần được trưởng thành từ trong chiến trận. Lúc này nghe thấy bốn người định tấn công lén, mặc dù công lực không yếu, nhưng so ra còn kém hơn cả Nguyệt Nhi, chàng thấy hơi thất vọng, nhưng méo mó có hơn không.
Quả nhiên, chờ đợi giây lát đã thấy bốn con ngựa từ trước sau, phải trái lần lượt bước ra. Bọn họ đều cưỡi trên lưng tuấn mã đen tuyền, mặc y phục bốn màu: đỏ, vàng, lam, lục, đeo mặt nạ quỷ bốn màu, nanh ác và cổ quái.
– Tiểu tử cuồng vọng. – Người mặc y phục đỏ, đeo mặt nạ đỏ quát, – Dám đứng chờ nơi đây? Tiểu tử, ta hỏi ngươi, có phải là ngươi tới vì người đó không?
Kẻ mặc áo vàng nói:
– Đại ca, đừng nhiều lời với hắn. Đây là địa bàn của Mạc Bắc Tứ Mị chúng ta, không thể chia thức ăn cho một người khác được.
Tiếng cười của gã áo lam nghe the thé:
– Không sai, không sai. Nữ nhân chỉ có một, nay kết hội đã có mười mấy người, mỗi tháng chỉ được chia có hai ngày, không thể tăng thêm được.
Tuy rằng Bộ Thiên Hành luôn quan tâm chú ý tới động thái võ lâm, nhưng đối với thế lực ở miền Bắc lại hiểu biết rất ít. Lúc này nghe họ nói tới “nữ nhân” thì cả kinh: Chẳng nhẽ họ để mắt tới Nguyệt Nhi rồi?
Bộ Thiên Hành thăm dò:
– Bốn vị đại hiệp, ta đi về phía Bắc, chặn đường của các vị sao?
Gã áo lục thấp bé nhất, “A” một tiếng:
– Đại ca, hắn nói đúng, người đó ở “khách điếm Vân Phúc”, hắn không nhắm vào người đó!
Bộ Thiên Hành nghe tới đây thì không còn nghi ngờ gì nữa. Đúng là Nhan Phá Nguyệt đang sống trong khách điếm Vân Phúc! Gã đại ca áo đỏ nói:
– Nếu đã thế thì tiểu tử đi mau đi! Đừng quay đầu lại.
Bộ Thiên Hành gật đầu, đưa tay sờ đao không thấy mới nhớ ra mình đã mang cầm cố ở khách điếm. Bất giác chàng nhớ tới màn kịch nàng kêu gọi chúng nhân chửi mình, lòng chợt thấy trống trải.
Bốn người thấy chàng trầm mặc không nói, đang định phát tác. Chàng ngẩng đầu lên, cười nhạt với họ:
– Bốn vị đại hiệp, ta thay đổi chủ ý rồi.
Nửa tuần hương sau.
Ba người đỏ, vàng, lam nằm la liệt dưới đất, mặt mũi xám ngoét. Một tay Bộ Thiên Hành đang kéo cổ áo gã áo lục, vẻ mặt đáng sợ:
– Nói kỹ hơn một chút. Sót chỗ nào thì ta sẽ lập tức cho ngươi ngũ mã phanh thây.
Gã áo lục đã sợ mất mật, run rẩy nói:
– Đại… đại hiệp! Đừng giết ta, ta nói hết! Trận chiến kinh thiên trong đại hội võ lâm ở đỉnh Vô Cưu năm ngoái, đại hiệp có biết không?
Bộ Thiên Hành bực bội:
– Nói vào trọng tâm.
Gã áo lục vội nói:
– Nhị thập tứ hiệp Mạc Bắc khắp nơi đều có tai mắt! Nhân đan đó vừa bước chân vào Mạc Bắc là đã bị thủ hạ của “Man Hùng” để mắt tới. “Man Hùng”, “Độc Nhãn Địch Tiên”, mấy lộ nhân mã đều đào thoát khỏi đỉnh Vô Cưu ngày hôm đó, nhớ mặt đan nhân. Mọi người ước định chiều tối nay động thủ tại khách điếm Vân Phúc!
Bộ Thiên Hành trầm tư giây lát:
– Tin tức nhân đan đang ở Mạc Bắc còn ai biết nữa không?
Lục y nhân lắc đầu:
– Những người biết hôm nay đều đi. Mọi người sợ, sợ người trung nguyên biết, cố ý hành sự kín đáo. Một khi… một khi bắt được sẽ giấu ở Mạc Bắc…
Bộ Thiên Hành gật đầu:
– Tốt, rất tốt. – Một tay vặn mạnh, rắc một tiếng, gã áo lục lập tức tắt thở.
Bộ Thiên Hành thấy trời còn sớm, bèn đào một cái hố lớn, vùi thi thể của bốn người xuống đó. Đứng bên hố nghĩ ngợi, bèn lột quần áo của áo lam xuống, gỡ bỏ mặt nạ rồi quay về Vân Phúc khách điếm.
Khi Bộ Thiên Hành quay về tới bên ngoài khách điếm mới là chính ngọ. Chàng chờ đợi giấy lát, thấy trong rừng lục đục kéo tới bảy tám người.
– Lão Tam? Ba huynh đệ khác của ngươi đâu? – Một hán tử cao lớn, cường tráng cưỡi ngựa đi tới, vỗ vai chàng.
Bộ Thiên Hành hạ thấp giọng nói:
– Có việc nên đến trễ một chút.
Hán tử đó cười nói:
– Việc này ai đến thì có phần, đến muộn, đừng trách “Man Hùng” ta chiếm được đầu tiên.
Bộ Thiên Hành trầm mặc, quan sát tỉ mỉ người này. Hôm đó trên đỉnh Vô Cưu, số người vây đánh chàng rất nhiều, nhưng người này trông rất trắng trẻo, lại béo tốt, đúng là cũng có đôi chút ấn tượng.
Bộ Thiên Hành cố nén sát ý trong lòng xuống, nghĩ bụng, chỉ chờ người của các ngươi đến đủ, ta sẽ giết các ngươi sạch sẽ!
Kiên nhẫn chờ đợi một nửa ngày trời, cuối cùng mặt trời cũng ngả về phía tây. Bộ Thiên Hành đang ngưng thần tĩnh khí thì đột nhiên nghe thấy nam tử trẻ tuổi có gương mặt gầy gò, nhọn hoắt bên cạnh nói:
– “Độc Nhãn Địch Tiên” đã đi trước. Haiz, đêm đầu tiên là của lão rồi.
Bộ Thiên Hành thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, thấy có năm người cưỡi ngựa từ trong rừng đi ra, lao nhanh tới cửa khách điếm, Man Hùng cũng ở trong số đó. Bọn chúng đều mang theo binh khí, tiểu nhị ở cửa khách điếm thấy thế lạp tức rụt vào trong.
Một gã trông thư sinh trắng trẻo, chột mắt trong số đó, tay cầm cây sáo trúc thô đen, âm u:
– Tiểu thư sống ở phòng số ba hàng chữ Thiên, ở đây có rất nhiều bằng hữu muốn cùng nàng trò chuyện. Mau ra đây đi, nếu không chúng ta sẽ phóng hỏa đốt khách điếm, liên lụy người vô tội.
Bộ Thiên Hành nghe thấy giọng nói của gã trầm ổn, đúng là một cao thủ. Có điều vẫn còn kém xa Nguyệt Nhi. Chàng không mấy lo lắng, quay đầu hỏi người bên cạnh:
– Sao lại là bọn họ đi trước?
Người bên cạnh đáp:
– Cái này chẳng phải đã thỏa thuận rồi sao? Bọn họ đánh trận đầu, thăm dò xem nhân đan đó có kẻ giúp đỡ không. Có điều nếu một đòn đắc thủ đương nhiên họ cũng sẽ… ha ha!
Bộ Thiên Hành cố nén lửa giận trong lòng, lại hỏi:
– Người của chúng ta đến đủ chưa?
Người đó đáp:
– Ngoài ba huynh đệ của ngươi thì còn hai ngươi nữa đang trên đường. Lát nữa mà không tới, bắt được nhân đan thì sẽ không có phần của họ.
Bộ Thiên Hành không lên tiếng nữa.
Màu tuyết mênh mang, tĩnh mịch vô cùng.
Có lẽ vì sợ hãi đám cuồng đồ võ lâm này mà chẳng bao lâu sau, trong thôn cũng trở nên yên tĩnh. Chẳng có bóng dáng một người qua đường, nhà nhà đều đóng cửa thật chặt, không chút tiếng động.
Chỉ có cở hiệu trước cửa khách điếm là vẫn bay phần phật trong gió, khiến buổi chiều hoàng hôn lạnh lẽo càng thêm giá buốt đến rợn người.
Một bóng người thong thả từ khách điếm đi ra.
Áo màu trăng, chiếc váy dài màu lục nhạt, đơn giản, nhưng tôn lên vòng eo thon thả và từng đường nét quyến rũ. Gương mặt trẳng trẻo hơi ngước lên, rạng ngời tỏa sáng, đôi mắt đẹp sâu thẳm, như vầng trăng treo giữa đại mạc, khiến người ta không thể rời mắt.
– Con mẹ nó, thật là… – Nam tử bên cạnh Bộ Thiên Hành im bặt.
Tuy rằng trong tay Phá Nguyệt cầm đao, nhưng không hề tạo ra sự uy hiếp cho bất cứ kẻ nào. Độc Nhãn Địch Tiên cười nói:
– Cô nương, còn nhận ra ta không? Hôm đó ở trên đỉnh Vô Cưu, con mắt này của ta đã bị gã nam nhân của cô đâm mù. Ngọc Diện Địch Tiên biến thành Độc Nhãn Địch Tiên, đều là nhờ các người ban cho đấy! Hắn đâu?
Phá Nguyệt thoáng đổi sắc, ngước mắt nhìn gã:
– Đỉnh Vô Cưu? Hôm ấy ngươi cũng ở đó?
– Cô nương, cô còn chưa nói, ý trung nhân của cô đâu? – Người đó lại hỏi.
Phá Nguyệt không đáp, chỉ hỏi:
– Hôm đó các người đều ở trên đỉnh Vô Cưu?
Đám người gật đầu, việc bao vây Phá Nguyệt hôm nay là do bọn chúng triệu tập, thế nên chúng nhân trong rừng mới mặc nhận cho chúng lên trước.
Phá Nguyệt rút Minh Hồng đao ra, tựa hồ có chút hốt hoảng:
– Mời chỉ giáo.
Chúng nhân sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đao quang của Phá Nguyệt đã quét ra, như sấm chớp giăng xuống, “xoẹt” một cái, chặt đứt đầu Độc Nhãn Địch Tiên. Máu tươi bắn đầy mặt nàng, khiến cho gương mặt trở nên lạnh lẽo, nhất là đôi mắt to đen lát đến rợn người. Nàng đưa tay lên lau vết máu trên mặt, lẩm bẩm ngây ngô:
– Ta không thích giết người. Nhưng các ngươi đều là những kẻ đã làm chàng bị thương hôm đó, ta không thể không giết.
Lời vừa dứt, bốn người còn lại lập tức xông lên. Đao quang của Phá Nguyệt như trận mưa tuyết phủ mặt đất, chớp mắt lại giết chết Man Hùng.
Bộ Thiên Hành nhìn thấy rõ ràng, mỗi khi giết chết một người, sắc mặt nàng lại tái nhợt đi một chút, nhưng hai mắt càng thêm ngoan cường bướng bỉnh.
Nhan Phá Nguyệt như thế này thật lạ lẫm. Phá Nguyệt ngày trước không bao giờ giết người, thậm chí còn không làm ai bị thương. Cho dù hôm đó ở thành Mặc Quan suýt chút nữa bị địch bắt, nàng cũng chỉ biết giơ tay đầu hàng.
Nhưng ánh mắt nàng lúc này là động không đáy, bởi vì đám người này từng làm chàng bị thương?
Một nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim Bộ Thiên Hành như bị một bàn tay nhỏ kéo nhẹ, cơn đau âm ỉ nhói lên.
Không, không đúng. Nguyệt Nhi của chàng phải là người rạng rỡ, đáng yêu, phải sống vui vẻ, vô ưu vô lo dưới sự bảo vệ của nam nhân, không nên để hai tay nhuốm máu tươi, không nên rơi vào hố sâu của thù hận bẩn thỉu.
Nàng phải thật sạch sẽ.
Chỉ lát sau, năm người đó đã bị nàng giết chết.
Nàng xách đao đứng giữa đống thi thể ngổn ngang, lạnh lùng như một nữ tu la. Đám người trong rừng thất kinh, nhất thời không ai lên tiếng, cũng chẳng có ai tiến về phía trước.
Duy chỉ có Bộ Thiên Hành nhìn thân hình nghiêng nghiêng của nàng, đau lòng khôn xiết.
Ánh tịch dương càng lúc càng nhạt, giữa nơi hoang vắng này tựa hồ chỉ có mình nàng, đơn độc đứng đó. Nàng trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, gương mặt thoáng vẻ bất an, đưa mắt hoang mang nhìn xung quanh, loạng choạng ném đao đi, thoái lui mấy bước. Sau đó ngồi thụp xuống ôm đầu gối, vùi đầu vào cánh tay.
Nàng khóc.
Bờ vai yếu đuối rung lên từng hồi, tiếng khóc nỉ non theo gió đưa vào tai mỗi người.
– A Bộ… A Bộ… khốn kiếp…
Giọng nàng nghe mơ hồ mà yếu ớt, si mê mà đau đớn.
Âm thanh yếu ớt khàn khàn, khô khốc như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rỉ máu.
Bộ Thiên Hành chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt, khiến chàng không thở nổi.
– Tấn công! – Có người quát khẽ.
– Đao pháp của ả rất lợi hại! Phóng độc! – Có người móc ám khí trong ngực ra.
Kẻ bên cạnh Bộ Thiên Hành đang định thúc ngựa lao tới liền bị chàng ngăn lại. Gã kinh hãi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Thân thủ của Tứ Mị từ khi nào trở nên nhanh thế nhỉ?
– Người tới đủ chưa? – Bộ Thiên Hành thong thả hỏi.
Người đó gật đầu:
– Chỉ thiếu huynh đệ của ngươi nữa thôi.
– Tốt. – Bộ Thiên Hành buông hắn ra, rút thanh đao trên lưng ngựa, cũng theo chúng nhân lao tới.
Sau khi Bộ Thiên Hành đi, Phá Nguyệt ôm một trái tim đau đớn, phẫn uất, sau đó lại thấy hơi hối hận.
Đang lúc thất hồn lạc phách thì bị kẻ ác thách thức. Phá Nguyệt vốn chỉ định đánh lui bọn chúng là dừng tay, nhưng khi nghe chúng nói tới hôm đó cũng ở trên đỉnh Vô Cưu, thế là nàng đổi ý.
Trở nên mù quáng.
Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: Chính đám người này đã ép chàng phải bế nàng nhảy xuống vực, ép chàng phải cùng nàng sinh ly tử biệt!
Nếu không phải bọn chúng, giờ Bộ Thiên Hành đâu có chia tay nàng?
Chỉ là đối diện với một đống thi thể ngổn ngang, nàng mới sực tỉnh. Nàng đang làm gì thế này? Đồ sát ư?
Nàng ngồi bó gối, run rẩy, nước mắt không thể kìm nén được.
Đang lúc hoang mang không biết làm gì, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa cuồng loạn sau lưng. Nàng thất kinh, bất chấp tất cả, cầm đao, nhảy vọt lên, bàng hoàng nhìn ra sau.
Chỉ thấy cát vàng bay mù mịt, mấy chục người cưỡi ngựa, đao quang kiếm ảnh, như hung thần ác sát lao về phía mình.
Đánh nổi không?
Nàng siết chặt Minh Hồng đao, lòng bàn tay toát mồ hôi, nàng không biết.
Nhưng khi còn cách nàng ba trượng, sau lưng đám người đó, ánh đao như hồng nhạn vút lên trời xanh, không chút lưu tình chém xuống, kẻ dẫn đầu lập tức bị chể làm đôi.
“Xoẹt xoẹt xoẹt”, đao quang liên tiếp, bóng người như quỷ mị len lỏi trong đám đông.
Nơi lưỡi đao đi qua, tất cả đều táng mạng, đầu thân chia lìa.
Chớp mắt, chỉ trong chớp mắt.
Mười mấy người không một tiếng động, chỉ còn tiếng vó ngựa đang bỏ chạy tứ tán. Trên mặt đất đều là những thi thể không toàn thây và máu tươi.
Người đó mặc áo lam, đeo mặt nạ quỷ quái màu lam, tay cầm trường đao nhuốm máu, lạnh lẽo đứng trước một đống thi thể nhìn nàng.
Đôi mắt đằng sau tấm mặt nạ ấy âm trầm như nước, ẩn hiện sắc đỏ.
Phá Nguyệt cũng trầm mặc nhìn chàng.
Chàng gỡ mặt nạ xuống, rồi lại cởi áo lam, cuộn vào thanh đao trong tay, ném xuống vũng máu. Sau đó chàng đi tới trước mặt nàng.
Chàng không nhìn nàng, ánh mắt chàng như dừng lại tại một nơi nào đó sau lưng nàng, không biết là đang nhìn vào khoảng không nào.
– Nàng kiên quyết đi Quân Hòa quốc? – Chàng hỏi, giọng nói cũng như thanh đao của chàng, lạnh lẽo vô tình.
– Không liên quan tới huynh. – Phá Nguyệt gằn từng tiếng.
Chàng đột ngột giơ tay ra, cầm lấy thanh Minh Hồng đao trong tay nàng:
– Cùng lên đường.
Phá Nguyệt giơ tay định đoạt lại Minh Hồng đao:
– Ai thèm đi với huynh? Cút!
Chàng nghiêng người tránh, lặng lẽ cầm thanh đao, đi thẳng về phía trước.
Bầu trời sa mạc trong xanh hơn ở thành trấn rất nhiều, một màu xanh ngọc bích như con suối chảy dài không dứt, nạm trên đỉnh đầu.
Những đồi cát trập trùng, có ngọn cao lớn như núi, có ngọn như sóng nhấp nhô dịu dàng, ẩn hiện trước mặt Phá Nguyệt, cảnh tượng mỹ lệ, khiến tâm hồn người ta bỗng trở nên rộng mở.
Hai con lạc đà một trước một sau cách nhau rất gần. Chàng đi trước, nàng đi sau. Có lẽ vì nơi đây là hoang mạc mênh mông, đủ để tan chảy trái tim của mỗi người. Họ không còn chiến tranh lạnh, nhưng cũng không gần gũi như trước kia. Họ thực sự như hai người bạn kết đôi song hành, bình tĩnh tiến sâu hơn vào hoang mạc.
Hai người đã căn cứ theo phương hướng mà Triệu Phách chỉ dẫn, đi trong sa mạc được mười ngày. Tuy rằng, bốn bề mênh mông cát trắng, nhưng Bộ Thiên Hành đã quen hành quân đánh giặc, ngắm chuẩn phương Bắc nên không phải đi đường vòng.
Lúc này đã quá giờ ngọ, mặt trời gay gắt như muốn lột da con người. Bộ Thiên Hành gỡ túi nước xuống đưa cho Phá Nguyệt, nàng đón lấy, đang định uống thì cả hai cùng giật mình, nghe thấy phía trước có tiếng động đưa tới.
Hai người xuống lạc đà, ẩn thân sau đồi cát. Thấy một đoàn khoảng chục người đang giẫm lên cát vàng, từ sau đồi cát xông ra. Những người đó sắc mặt vàng vọt, dáng vẻ hung hãn. Người nào cũng cởi trần, lưng dắt trường đao. Thấy hai con lạc đà chất đầy đồ đạc, và cả Phá Nguyệt với dung mạo xinh đẹp thì mắt sáng lên, lặng lẽ bao vây.
Bộ Thiên Hành hiểu rõ trong lòng, biết mình đã gặp phải bọn cướp sa mạc mà Triệu Phách nói. Chẳng qua chỉ hơn chục tên tiểu tốt, chàng cũng không mấy để bụng, quay đầu dặn dò Phá Nguyệt rồi xách đao nghênh đón.
Đám cướp sa mạc sống bằng lưỡi đao nên tính tình kẻ nào cũng vô cùng hung hãn. Không nói nhiều lời, chúng lập tức lao lên đánh.
Ban đầu, hai người còn chẳng chút lo lắng.
Bộ Thiên Hành thâm chí còn chưa rút đao đã đánh ngã bốn, năm người. Chàng nghe nói lũ cướp trong hoang mạc giết người như ngóe, tội ác chồng chất, cho nên hạ thủ không lưu tình, kẻ nào cũng bị chàng chặt gân chặt xương, một chiêu táng mạng.
Đám cướp còn lại mới hoảng hốt, quay người định bỏ chạy. Nhưng Bộ Thiên Hành đâu chịu tha, rút đao bay lên, đuổi theo.
Có một tên cướp vô cùng nhanh nhẹn, ban đầu trốn sau đồi cát, thấy Bộ Thiên Hành đuổi ra ngoài thì rút đao lao về phía Phá Nguyệt. Nhưng hắn không ngờ mình đã nhầm to, nàng thậm chí còn chẳng cau mày, một đao chém hắn lăn lộn ra đất.
Vậy mà Phá Nguyệt không ngờ được rằng, hai con lạc đà lại giật mình, kêu lên một tiếng rồi chạy theo hai hướng khác nhau.
Phá Nguyệt giật mình, rồi nhìn con lạc đà mang theo mười túi nước, co chân đuổi theo. Không ngờ vừa mới vượt qua đồi cát, thấy sắp đuổi kịp, bỗng dưng nghe thấy tiếng kêu của lạc đà, cơ thể chầm chậm chìm xuống!
Phá Nguyệt thót tim, cảm giác chân mình hụt một bước, cát lún như cơn nước lũ cuồn cuộn kéo nàng xuống.
– Thiên Hành! – Đầu óc nàng trống rỗng, hai tay vỗ mạnh lên mặt cát, mượn lực định bay lên! Không ngờ thân hình vừa mới nhích lên được vài tấc thì cát chảy lại xoáy tròn, như có một lực rất mạnh, kéo nàng xuống dưới!
– Nguyệt Nhi! –Một thân hình cao lớn đột nhiên lao ra từ sau đồi cát.
– Đừng qua đây! Là cát lún! – Phá Nguyệt vội kêu lên, lòng sợ hãi muôn phần, muốn đề khí mà cát cứ chảy xuống, càng lúc càng lún xuống nhanh hơn!
Bộ Thiên Hành vội dán người xuống đồi cát, nhận ra tình trạng của nàng, sắc mặt tái nhợt. Cũng may chàng nhanh nhẹn, lập tức tháo thắt lưng ra, buộc vào Minh Hồng đao, ném thắt lưng xuống trước mặt nàng.
Cát đã ngập tới cổ Phá Nguyệt, nàng hoảng hốt túm lấy thắt lưng, thở phào một hơi. Bộ Thiên Hành quát khẽ:
– Lên! – Phá Nguyệt cảm thấy thân hình nhẹ bẫng, một lực kéo mạnh nàng lao lên khỏi mặt cát, đáp xuống. Bộ Thiên Hành vươn tay ra kéo nhẹ, bay lên ôm lấy nàng, thật chặt trong lồng ngực. Hai người kinh hãi còn chưa đứng vững trên đồi cát đã đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói.
– Lạc đà chạy rồi! – Phá Nguyệt đột nhiên nhớ ra, vội vàng thốt lên.
Tim Bộ Thiên Hành chùng xuống, đưa mắt nhìn quanh, nhưng đồi cát mênh mông, đâu còn bóng dáng lạc đà.
– Còn nước không? – Bộ Thiên Hành hỏi.
Phá Nguyệt chỉ một túi nước trên mặt đất, đó là túi ban nãy Bộ Thiên Hành đưa cho nàng, bị rơi xuống.
Chỉ còn một túi thôi.
Nhưng họ còn cách biên giới với Quân Hòa quốc mười ngày đường nữa. Hai người đã đi trong sa mạc mười ngày, giờ muốn quay về cũng không kịp.
Bộ Thiên Hành thoáng biến sắc, vẫn cố gắng điềm tĩnh:
– Không sao, Triệu Phách nói trong sa mạc cũng có ốc đảo. Tới đó bổ sung thêm nước là được.
Ba ngày sau.
Mặt trời như lò lửa thiêu đốt trên đỉnh đầu.
Phá Nguyệt hoàn toàn không ngờ rằng, họ lại rơi vào tình cảnh này.
Rõ ràng mấy hôm trước, họ còn ở trong sơn trại của Triệu Phách, nhìn người Thanh Luân nhảy múa hát ca; rõ ràng chàng còn lạnh lùng cự tuyệt nàng, nàng cũng hạ quyết tâm, chỉ chờ hoàn thành xong di nguyện của sư phụ, sẽ dứt bỏ tình cảm này.
Rõ ràng nàng còn nghĩ, trừ phi chàng xin lỗi, trừ phi chàng xin nàng tha thứ, thì nàng mới lại tiếp tục sánh bước cùng chàng.
Vậy mà sao sai một li đi một dặm? Họ lại bị lún sâu vào hoang mạc này? Đừng nói chờ tới ngày chàng nghĩ thông, đừng nói chờ tới ngày nàng quyết định lưu lại hay ra đi. Thêm một ngày nữa là họ không chờ đợi được tiếp.
Phá Nguyệt lại nhìn mặt trời đỏ rực trên đầu, nghĩ bụng, giờ thì tốt rồi. Chàng có nghĩ thông hay không, nàng có tha thứ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi vì rất có khả năng họ sẽ cùng chết ở đây.
Điều đáng hận là, cho tới chết chàng vẫn không chịu thừa nhận tình ý với nàng ư? Đến chết vẫn nghĩ tới tình huynh đệ với Tiểu Dung, nó vẫn lớn hơn tình yêu với nàng sao?
Phá Nguyệt càng nghĩ càng thấy chua chát, liếm đôi môi khô nứt, cố gắng nhẫn nại để không nhìn Bộ Thiên Hành. Chàng vẫn phát giác ra, nắm lấy tay nàng, gỡ túi nước ở thắt lưng xuống, nhét vào tay nàng.
– Huynh uống đi. – Phá Nguyệt bất động.
Bộ Thiên Hành gật đầu, cầm lấy túi nước, mở nắp ra, yết hầu cử động, rồi bỏ xuống đưa nàng. Phá Nguyệt nghi hoặc nhìn chàng:
– Huynh lừa ta.
– Uống đi, đừng nhiều lời.
Phá Nguyệt đón lấy túi nước, chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Sao nàng lại không biết, một túi nước, hai người uống ba ngày mà vẫn còn non nửa, làm gì có chuyện đó? Chàng gần như không uống chút nào.
– Chúng ta có thể tìm được ốc đảo không?
Chàng không quay đầu lại, bình thản đáp:
– Chắc chắn có.
Tám ngày sau.
Phá Nguyệt cảm thấy mặt trời như bị điên rồi, càng đi về phía Bắc thì cái nắng càng dữ dội hơn.
Đã hai ngày rồi nàng không uống nước, đầu nặng trịch. Sa mạc vàng óng trở nên mơ hồ. Nàng biết mình không trụ được nữa rồi.
Bộ Thiên Hành cũng khát vô cùng. Hai ngày sau đó, chàng thậm chí còn chẳng buồn cầm túi nước lên làm bộ nữa, chỉ nhìn nàng, nói:
– Ta không khát. – Nàng không nghe, chàng bèn điểm huyện, rót vào miệng bắt nàng uống rồi mới giải huyệt. Phá Nguyệt tức điên, giơ tay đánh chàng, chàng vẫn bất động, chỉ cười biếng nhác:
– Nội lực của ta thâm hậu hơn nàng, nghe ta sắp xếp.
Lúc này, Bộ Thiên Hành vốn đang đi phía trước, như phát hiện ra điều gì đó, quay lại nhìn nàng, gương mặt lấm lem, đôi môi khô nứt đen sì, thấp thoáng còn có vết máu.
– Không đi nổi nữa sao? – Giọng chàng khàn khàn.
– Đi được. – Hai chân Phá Nguyệt mềm nhũn, trước mắt tối sầm.
Phá Nguyệt tỉnh lại bởi mùi máu tanh trong miệng.
Thứ nước ấm nóng chảy vào thực quản đã khô hạn lâu ngày, hơi mặn, chan chát, cả mùi như sắt gỉ nữa. Chẳng dễ ngửi lắm, nhưng Phá Nguyệt lại cảm thấy dạ dày và cổ họng đã tê dại lâu ngày của mình như được hồi sinh, bèn tham lam hút thứ nước đó.
Đột ngột nghĩ ra điều gì, nàng mở bừng mắt, bắt gặp đôi mắt sẫm màu.
Dưới ánh trăng, Bộ Thiên Hành lặng lẽ nhìn nàng, gương mặt anh tuấn mà tiều tụy như một bức tượng điêu khắc, bất cứ lúc nào cũng bị ánh trăng trong sa mạc ăn mòn.
Nàng thất kinh, giờ mới phát hiện ra cổ tay chàng đang đặt lên miệng mình. Đó đâu phải là suối ngọt, mà là máu của chàng!
– Bộ Thiên Hành, huynh điên rồi! Ta không cần! Tránh ra! – Nàng rít lên yếu ớt.
Lúc này ánh mắt Bộ Thiên Hành thật dịu dàng, nhưng hành động lại như dã thú ngang ngược! Chàng giữ chặt hai tay nàng, giơ cổ tay lên định bịt miệng nàng lần nữa.
Phá Nguyệt như muốn phát điên, nàng sắp điên rồi! Bao nhiêu ngày qua chàng không uống nước, chàng lại còn cho nàng uống máu của mình? Nàng sao có thể thuận theo? Chết cũng không theo!
– Đồ điên! Huynh là gì của ta! Ai thèm uống máu của huynh! Cút! – Nàng quát.
Có lẽ chàng không còn quá nhiều sức lực, bị nàng giằng ra! Chàng cũng nổi giận, quát khẽ:
– Ngồi yên! – Rồi giơ tay lên điểm huyệt nàng.
Nhưng lần này Phá Nguyệt không nghe theo nữa, chết cũng không nghe! Nàng cắn chặt răng, mặc cho chàng giơ cổ tay lên, khiến mặt mũi nàng lấm lem những máu, nhưng nàng vẫn không chịu uống!
– Há miệng! – Ánh mắt chàng nhìn nàng âm u, gương mặt anh tuấn đã tái xanh.
Phá Nguyệt nhìn chàng trân trối, nước mắt lã chã lăn xuống.
– Ta là gì của nàng?! Nàng nói đi, ta là gì của nàng?! – Chàng cúi đầu xuống, ngậm chặt cổ tay của mình, hút mạnh một hơi. Sau đó một tay siết chặt cằm nàng, cúi đầu xuống, đặt mạnh lên.
Đầu lưỡi ấm nóng, mang theo cả hơi thở quen thuộc mà như xa lạ, và cả mùi máu tanh nồng, mùi cát bụi, tất cả đều dốc vào miệng nàng. Tim Phá Nguyệt đau nhói, như một con rối mặc cho đôi môi và chiếc lưỡi mạnh mẽ của chàng điên cuồng quấn lấy mình.
Chàng dường như đã quên đi tất cả, chỉ ôm chặt lấy nàng, muốn nhét nàng vào cơ thể mình. Máu trong miệng đã ép nàng uống cạn, chàng như quên đi ý định ban đầu của mình, hệt như con mãnh thú vồ vập lấy nàng, hôn lên môi nàng, lên má nàng, lên tai nàng, lên cổ nàng, hôn lên những nơi đã từng khiến chàng si mê, cũng từng khiến chàng thần hồn điên đảo.
Phá Nguyệt ôm lấy tấm lưng rộng mà lạnh lẽo của chàng, cảm thấy vừa tuyệt vọng vừa hoan hỉ. Còn chàng sau khi đã hôn nàng cuồng loạn một hồi, vùi mặt vào mái tóc dài của nàng, mười ngón tay đan vào tay nàng, đè nàng xuống cồn cát mềm mại.
Phá Nguyệt đau đớn ôm chàng:
– Bộ Thiên Hành, có thể chúng ta sẽ chết ở đây, huynh còn muốn nhường không?
Trả lời nàng chỉ là sự im lặng, chàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, lại hôn nàng.
Hôm sau khi Phá Nguyệt tỉnh lại đã thấy mình trên lưng Bộ Thiên Hành.
Mái tóc dài của chàng xõa tung, toàn thân vừa bẩn vừa hôi, vết máu trên cánh tay khô lại trông thật đáng sợ, bước thấp bước cao đi trong cát.
Mấy hôm trước, bọn họ còn có thể bước đi nhẹ nhàng, ngày đi mấy dặm. Nhưng hôm nay, họ đã chịu đói chịu khát mười ngày trời. Là cao thủ võ lâm cũng chẳng khác gì người thường.
Phá Nguyệt nhìn chằm chằm vào phần gáy đã bị gió cát làm cho nứt nẻ của chàng một hồi lâu, nhẹ nhàng gối đầu lên đó. Thân hình chàng thoáng động, rồi tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước.
Đến đêm, trời vô cùng lạnh lẽo. Chàng ôm nàng sau một đồi cát, nàng còn chưa nói gì, chàng đã giơ tay lên điểm huyệt của nàng.
– Ta không khát!
– Chẳng đến lượt nàng. – Giọng nói của chàng mang theo ý cười, dùng đao rạch một đường trên cánh tay kia của mình, cúi đầu xuống hút một hơi, sau đó lại áp vào miệng nàng.
Lát sau, hai người hôn nhau đến thở hổn hển, cũng yếu ớt, vô lực.
Bộ Thiên Hành ôm nàng, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Ánh mắt chàng sâu thẳm khiến nàng cảm thấy có điều gì đó khác thường. Nhưng cụ thể khác thường chỗ nào thì nàng lại không nói được.
– Huynh định làm gì? – Phá Nguyệt khàn giọng nói.
Chàng không đáp, đặt Phá Nguyệt đã bị điểm huyệt lên đất, sau đó cầm đao lên, mũi đao găm thẳng vào bắp tay mình.
– Bộ Thiên Hành, huynh điên rồi! Dừng tay! – Phá Nguyệt cảm thấy mắt mình tối sầm.
Vẻ mặt chàng vô cùng lạnh lùng:
– Chẳng phải nàng hỏi ta có nhường hay không sao? Ta không nhường nữa, giờ nàng không còn là người của Tiểu Dung nữa, là người của ta! Người của ta thì phải nghe theo ta! Ta muốn nàng sống tiếp!
Mọi thứ sau đó trở nên mơ hồ như trong cõi mộng, khiến nàng không phân biệt nổi thật giả. Dường như nàng đã thấy Bộ Thiên Hành rất thản nhiên, các thớ thịt trên mặt co rút, sau đó cánh tay chàng thêm một vết thương nữa, lưỡi đao thêm một miếng thịt đỏ máu. Nàng cố sức