Chương 1 : Nhất tiễn xuyên tâm
Trên thảo nguyên xanh bao la, xung quanh khói lửa ngun ngút, tiếng trống và tiếng quân lính rào thét vang trời..
Trên đỉnh cao nhất có một thân ảnh mảnh mai, tóc đen xõa dài che đi hai bên gương mặt, có hơi rối ren nhưng không thể nào che đi được độ diễm lệ của con người kia.
Cô ấy có đôi mắt trong sáng tựa lưu ly, đôi môi đỏ mọng chúm chím.. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy là sự ngoan cường mạnh mẽ thông minh sâu sắc.
Nhưng giờ chỉ tràn đầy mờ mịt, tràn đầy sự suy tư khó hiểu.. Nàng vốn đang suy nghĩ, đang muốn tìm ra lý do gì đó.. Nàng mặc kệ xung quanh, mặc kệ sống chết, giống như nơi này có ra sao cũng không còn liên quan đến nàng nữa vậy.. Nàng đang đợi một người, phải hỏi cho rõ một vấn đề.
Cuối cùng binh lực phía đối diện cũng đã kéo đến trên tường thành cao ngút. Một vị quân vương đẹp say đắm lòng người đang đứng đó, ánh mắt sâu thẳm khó lường và nhiều tướng sĩ kề cận.
Vị quân vương kia đôi mắt hướng thẳng nữ nhân đang bị trói trên cao đôi chân mày hắn nhíu chặt.
Nữ nhân đang cúi đầu bỗng ngẩng lên đáp lại ánh mắt đó, đôi mắt không mang theo vẻ sợ hãi gì chỉ lộ ra một ý cười, ý cười lạnh nhạt.
Phía phản địch thấy hoàng đế bên kia đã xuất hiện trên tường thành, kẻ đứng đầu là Hải Thiên Tư Ngạn liền lên tiếng :
Haha..!! Nhị đệ, nếu đệ không giao binh quyền ra đây, thì người đàn bà Đệ xem trọng nhất sẽ cùng ta xuống mồ
Hắn không tin tên hoàng đế em trai hắn lại không có chút động lòng nào. Hắn biết hoàng đế cực kỳ yêu chiều nàng ta, hơn nửa giang sơn có được cũng là do nàng ta trăm phương nghìn kế giành về giúp. Nếu không người ngồi trên ngai vàng bây giờ phải là hắn mới đúng, nàng ta là tai họa của hắn, người này vốn không nên xuất hiện.
Hải Minh Thiên Ngữ đứng trên đài cao nhìn thân ảnh nữ nhi đang nhìn về mình. Con tim hắn nhói đau vô cùng. Nhưng giang sơn thì không thể để vào tay tên phản nghịch này được. Trong lòng hắn giờ đang dằn co.
Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói vang lên của hộ vệ thân cận nhất Phó Lý Tư :
Bệ hạ, người không thể mềm lòng được, không thể vì một nữ nhi mà làm nguy hại giang sơn..
Phó Lý Tư biết bệ hạ của hắn cực kỳ yêu quý cô nương ta, hắn cũng biết có được giang sơn công lớn nhất cũng là của cô ấy. Nhưng mà xưa nay, hồng nhan họa thủy, sắc đẹp và tài trí của phụ nữ là con dao hai lưỡi. Hắn không muốn đổ bao nhiêu máu để có được bình yên như hôm nay lại phải vì một nữ nhi mà tiêu tan hết.
Nữ nhi im lặng đến bây giờ cũng ngẩng đầu lên cất giọng nói :
Hải Minh Thiên Ngữ, ta muốn hỏi chàng một câu
Nói tới đây nàng cười thật diễm lệ, thời điểm này là thích hợp nhất để đặt câu hỏi này rồi. Dù nàng cũng biết trước kết cuộc của mình.
Hải Minh Thiên Ngữ vội lên tiếng :
Nàng nói đi, ta sẽ trả lời nàng
Cố Minh Châu nhìn người đàn ông trước mặt mình, người mà cô dốc lòng dốc sức để giành lấy giang sơn cho chàng. Cô không biết cô có yêu người đó không, cô biết đây chỉ là trò chơi chết tiệt của cái hệ thống chẳng biết từ đâu đến đó.
Nhưng mà con người vẫn có trái tim, nó vẫn biết đau đấy. Huống chi người đàn ông trên kia cũng từng cùng cô trải qua bao nhiêu hồi ức đẹp.
Ta muốn hỏi chàng , giữa ta và giang sơn nếu chỉ được chọn một, chàng sẽ chọn gì ? Đúng là câu hỏi trúng ngay điểm mấu chốt lúc này.
Hải Minh Thiên Ngữ nghe xong tay bóp thành nắm đấm mở to hai mắt