Chương 12: Gọi tên một cách ngọt ngào
Những ngày sau đó ở Kính Vương Phủ lại nhàm chán đến mức phát điên lên thật.
Ở đây không có sách thuật toán để cô xem, không ai đánh cờ cùng cô, bếp núc thì bọn hạ nhân không cho cô đụng đến. Cô đang muốn lên núi lại đây.. huhu
Hệ Thống thì đi đâu mất dạng, mấy hôm gần đây nó nói nó đi bảo trì với điều tra một số tư liệu gì đó nên không tán gẫu với cô.
Thế là Cố Minh Châu chỉ vui vẻ nhất là mỗi buổi trưa là đến xem Tứ Điện Hạ ngâm thuốc thôi.
Nói thẳng ra là đi ngắm body trai đẹp.
Ngày đầu thì người nào đó còn e ngại, những ngày sau giống như thành thói quen, Đế Vân Mãnh rất bình thường ngâm thuốc khi cô đứng bên cạnh.
Hôm nay trời trong xanh gió mát, hắn ngâm cả buổi trưa mà vẫn chưa thấy cô đến, Đế Vân Mãnh cố ý ngâm thêm tí nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng tên đạo nhân háo sắc đâu cả.
Hắn hồi lâu mới mặc trang phục chỉnh tề vào, vừa mặc vừa nghĩ có lẻ hôm nay cô sẽ không đến phối thuốc cho hắn. Đế Vân Mãnh lại cứ rất nôn nóng khó chịu, mắt cứ nhìn chầm chầm hướng cửa sổ. Đây có thể gọi là bệnh thích bị người ta nhìn lén không nhỉ. Hắn cũng biết mình đang có bệnh mà,nhưng dạo này lại thêm nhiều bệnh lạ.
Ta đến rồi đây, chàng ngồi suy tư gì thế ?
Đế Vân Mãnh nghe giọng cô, hắn nãy giờ đợi lâu đến sốt ruột, cứ tưởng cô lại không đến nữa. Vậy nếu cô không đến thật, hắn phải hạ mình đi tìm cô ư. Đang lo lắng cuối cùng cô vẫn đến. Nghe được tiếng của cô, lòng bỗng nhẹ đi rất nhiều, cái vẻ kiêu ngạo lại biểu hiện ra ngay, cố tình quay chổ khác :
Ta không vẻ mặt ngốc nghếch có chút giận dỗi hiện lên rõ mồng một luôn rồi còn chối cho được.
Cố Minh Châu cười cười đang trông ta đúng không, đang tự hỏi sao hôm nay ta không đến đúng giờ đúng không ?
Đế Vân Mãnh vẫn cứng đầu kiêu ngạo, giả vờ xem lời cô nói như gió thoảng mây bay.
Cố Minh Châu cũng không vạch trần cái tên ngốc kêu ngạo này. Cô đi đến chổ thuốc kiểm tra dược liệu một tí, tiện tay nhét một chai tinh dầu vào tay hắn.
Ta tìm tồi một số phương pháp trị liệu nên mới đến trễ, chổ thầy của ta không có nhiều y thư, ta mới nhờ Lý Thành tìm giúp thôi ..
Đế Vân Mãnh nghe xong vô thức gật đầu, độc trong người hắn quả thật đã được tiêu trừ gần hết, gần đây khi cô phối thuốc thì hiệu quả lại càng nhanh hơn. Trước đây kinh mạch điều bị khống chế, dù hắn có luyện bao nhiêu loại võ công cũng không luyện được nội công, nhưng giờ cảm thấy khí huyết bắt đầu dịch chuyển có thể tiến hành luyện nội công tăng cường thể lực.
Đế Vân Mãnh lén liếc nhìn cô một cái, hắn bỗng giật mình, nãy giờ cô luôn nhìn hắn chăm chú thế ư, nhìn kiểu không chớp mắt luôn ấy.
Hắn giả vờ ngốc nghếch hỏi : Tiểu Châu...!! Ta đẹp lắm sao ? giọng có chút làm nũng, kêu tên cô ngọt hết sức.
Cố Minh Châu nhìn người ngốc trước mặt có hơi suy tư, tên này lúc thì nhìn đáng yêu, nhưng đôi lúc lại cho cô một cảm giác thâm trầm khó đoán. Ảo giác sao ta.
Rất đẹp.. !!! Giờ thì ngoan ngoãn đưa tay chàng cho ta bắt mạch xem nào ?
Cô vừa lên tiếng người nào đó liền chột dạ dấu tay ra phía sau, môi mím chặt :
Không thích
Cố Minh Châu nhướng mày, vậy là không ngoan rồi nhé, không ngoan sẽ bị đánh đòn đấy.
Ta hỏi lại lần nữa có đưa không ? Nếu không ta sẽ dùng biện pháp cưỡng chế đấy cô vừa nói vừa cười hết sức lưu manh, tiến lại gần ép sát hắn vào tường.
Đế Vân Mãnh cố thủ có chết cũng không đưa, vì hắn nghĩ chắc cô