Chương 20 : Sau bức tranh lớn
Phủ Thừa Tướng
Liêu Thuỵ vừa từ trong triều quay về phủ liền lên cơn thịnh nộ. Ông quơ hết một lượt những thứ có trên bàn xuống. Mặt tức đến đỏ cả lên.
Thế sự đúng khó lường, vì sao cái tên Tứ Hoàng Tử ấy mãi vẫn không chết
Ông đập tay thật mạnh lên bàn.
Rầm
Những người xung quanh điều cúi đầu không dám nói gì.
Chu Miên tiến vào thấy khung cảnh xung quanh vội phát tay cho hạ nhân lui ra ngoài hết. Ông ta đi đến gần Liêu Thuỵ bẩm báo :
Thừa tướng, người đừng quá tức giận hại thân
Ngươi nói thử xem là sao ta không tức cho được, tên tiểu tử ngốc ấy thế mà còn sống sót còn đường đường về lại đây
Chu Miên giơ tay lên bấm bấm, tay còn lại quạt quạt mấy cái, rồi quay ra hướng cửa gọi một hạ nhân đến nói nói gì đó. Nhanh chóng sau đó Phương Tứ liền xuất hiện
Chu Miên quân sư người cho gọi ta gấp có việc gì ?
Lúc ngươi truy đuổi Tứ Hoàng Tử là chỉ có mình hắn hay còn ai khác đi cùng ?
Phương Tứ thành thật bẩm báo :
Còn có một tiểu đạo nhân ạ
Chu Miên nghe xong liền cau mày, hắn đoán không sai, tên ngốc kia thoát được dễ dàng là có thần tiên sống giúp đỡ, tuy không phải sư huynh hắn trực tiếp ra tay, nhưng người này cũng không đơn giản.
Liêu Thuỵ thấy nét mặt đó của Chu Miên cũng nghi hoặc hỏi :
Ngươi sao thế ? Có việc gì à ?
Bẩm Thừa Tướng, thần nghi ngờ người cứu Tứ Điện Hạ là một đạo nhân không tầm thường
Liêu Thuỵ đảo đảo cặp mắt gian thần của mình. Hắn cười nhếch mép
Vậy còn không mau cho người điều tra, tốt xấu thế nào ta mặc kệ, cứ giết sạch cho ta
Phương Tứ nghe lệch liền đi lên kế hoạch theo dõi và ám sát.
Liêu Thuỵ sau một trận nổi nóng, ông nhìn lên sắc trời đã tối. Ông còn có một cuộc hẹn quan trọng với một người, nên chỉnh lại y phục rồi đứng dậy rời đi.
Chu Miên lên tiếng : Ngài hôm nay đi gặp bọn họ sao ?
Ừ .. ngươi có việc gì ?
Không ? Thần muốn nhắc nhở người nên cẩn thận, đại sự chưa thành .. Chu Miên cúi cẩn đưa lời.
Ta biết, ta sẽ... Hôm nay là ngày đặc biệt Nhất nhi cũng vừa hồi cung
Chu Miên gật đầu nhường bước, không ngăn cản thừa tướng nữa.
[...]
Phủ Tứ Hoàng Tử
Nhà bếp khói bóc nghi ngúc, Cố Minh Châu đang tự mình nấu nướng. Đây xem như là trò tiêu khiển duy nhất của cô ở cái nơi này. Tài nghệ ngày càng thăng cấp tuyệt đối luôn.
Ôi ..!!! Cay quá.. Đã quá đi thôi ...
Đang ăn uống vui vẻ, thử món trong nhà bếp thì cô cảm nhận được có người cứ núp núp ló ló ngay cửa.. Cố Minh Châu quay về hướng đó quát to
Ai thế ? Ra đây ?
Đế Vân Ngọc Nhi đứng ngắm nhìn ai kia mãi mê nấu nướng. Ôi nam nhân vừa đáng yêu vừa biết nấu ăn, mùi thức ăn thật thơm, trông lại ngon mắt thế kia. Người hoàn hảo thế đào đâu ra.
Cố Minh Châu nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ, thèm thuồng không biết là đối với đồ ăn hay với cô nữa.
Muốn nếm thử chút không ? cô là hỏi khách sáo thôi đấy nhé, không thích chia sớt thức ăn tí nào .
Đế Vân Ngọc Nhi e thẹn gật đầu.
Cố Minh Châu ... người này cũng quá thẳng thừng rồi đấy.
Nhưng con gái tính như vậy cô thích nha. Chủ động một tí, gan dạ một tí. Cố Minh Châu cho cô bé trước mặt một like khích lệ.
Cả hai ngồi xuống bàn ăn cùng thưởng thức mấy món cô làm.
Cứ tự nhiên ăn
Đế Vân Ngọc Nhi cầm đũa lên rồi bỏ xuống, cô ta hướng ánh mắt dịu dàng đến nổi cả da gà da vịt nhìn Cố Minh Châu nói :
Cố quân sư ... đa tạ ngày hôm trước đã đỡ lấy ta, để ta không bị con sói kia tấn công cô vừa nói vừa quan sát biểu cảm người đối diện.
Cố Minh Châu phất tay ý nói không có vấn đề gì, đó là chuyện bình thường thôi. Nhưng nhìn cái ánh mắt mong đợi kia nên cô