Chương 27 : Ta là nam chính của mỗi mình nàng
Quay lại cái đêm độn thổ
Trong cung hoàng thượng lâm trọng bệnh, ông ho khan nhiều tiếng gọi người thân cận cất giữ di chiếu.
Nếu trẫm không qua khỏi thì hãy triệu hết triều thần cùng các vị hoàng tử công bố di chiếu
Vị thái giám già thân cận tay run run nhận lấy.
Cố Minh Châu độn thổ vào đúng lúc nghe được đoạn đó. Cô quả gặp may rồi, phải xem trong di chiếu lão hoàng thượng nhường ngôi cho vị hoàng tử nào mới được. Cô đứng sau tấm màn cười cười chuẩn bị hành động. Thì nghe một giọng nói vang lên.
Mau ra đây cho trẫm !!
Cố Minh Châu đứng hình : Hoàng thượng không phải bệnh sắp đi đời sao ? .. Còn nhạy bén đến vậy à..? cô nói thầm rồi cũng vén màn đi ra
Cô nhìn thấy một phiên bản Đế Vân Mãnh lúc già đi, đẹp trai kèm đẹp lão, lại mang một cỗ uy nghi của bậc đế vương. Cố Minh Châu vô thức đưa ngón tay cái lên táng thưởng.
Hoàng đế bất ngờ khi thấy có một tiểu đạo nhân trong phòng mình.
Ngươi .... ngươi là ai ? ông hơi giật mình, ho mạnh thêm mấy tiếng
Cố Minh Châu mới là người giật mình thì đúng hơn, rõ ràng ông ta phát hiện kêu cô bước ra, giờ lại giật mình giống như chưa từng biết là sao.
Chẳng phải ông kêu ta bước ra à ?
Trẫm.. Trẫm là kêu con sủng vật của mình ở phía sau ngươi Hoàng Thượng tiếp tục ho
hướng mắt nhìn phía sau cô. Cố Minh Châu vội nhìn về phía sau là một con bạch hổ cực chất.
Moá nó, cái dòng tộc nhà này có sở thích nuôi động vật cấm thế kia hả ?
Không tự chủ cô bay lại cạnh giường Hoàng Thượng, con hổ này trong cũng có linh tính, nó đứng phía sau cô nhưng chưa có hiệu lệnh của chủ nhân nên không tấn công cô, nói đúng hơn là nó cảm nhận được cô không có ý xấu.
Hoàng thượng : ... Người này thật là, hắn là ai ? Chui vào tẩm cung của ông lúc này là với ý đồ gì ?
Sau đó hai người, một già một trẻ nhìn nhau. Cố Minh Châu không tiếp tục giả ngu được, cô bị phát hiện đành khai mọi chuyện.
Thôi ...thôi ... đừng nhìn nữa.. để ta kể rõ ....
Hoàng đế gật đầu im lặng nghe cô nói.
Một lúc sau
Hoàng Đế : Haha ..!!! thì ra là hồng nhan tri kỹ của Tứ Nhi
Cố Minh Châu : Cái gì mà hồng nhan tri kỹ, vừa nhìn sao có thể khẳng định được chứ ? cô cố chấp chối cãi, cô không tin trên tráng mình có dán chữ Đế Vân Mãnh.
Haha..!! Tiểu cô nương à, ngươi tưởng trẫm là một vị vua bù nhìn sao ? Chút việc cỏn con đó mà nhìn không ra
Ông vừa nói vừa ho mấy cái, Cố Minh Châu cũng vô thức vuốt vuốt lưng cho ông. Hoàng Đế mĩm cười gật gật đầu.
Coi như ngài hay
Vậy sao mấy bà phụ nữ gạt ông tới giờ mà ông nhìn không thấu gì hết vậy ? Muốn hỏi lắm nhưng sợ ông ấy nghe xong tức quá thổ huyết mà đi luôn. Lúc đó cô lại mang tội danh hành thích hoàng đế nữa, nên thôi.
Ông nhìn ánh mắt có phần lanh lợi, có phần xét đoán của cô trên người mình thì bình thản nói :
Có những chuyện không thể nói một hai lời là giải thích được, cũng có những việc biết thì đã sao ?. Phải xử lý như thế nào tốt nhất thì mới nên hành động, ta trên ngôi cao, dưới chân còn cả thần dân, không thể đi sai một nước cờ
Cố Minh Châu trầm mặt, ông nội hoàng đế này hiểu cô đang nghĩ gì luôn. Moá ..!!! Người ở đây đáng sợ quá, trả cô về với thế giới của cô giùm đi. Giờ cô biết sao tên nam chính nhà cô thông minh ma mãnh thế rồi. Đúng là gen di truyền tốt nha.
Cố Minh Châu nghĩ tới chuyện di chiếu, cô tiếp tục nhìn hoàng đế. Ông thấy vậy cũng mĩm cười