Chương 34: Cầu viện binh
Đế Vân Mãnh vì việc Liêu Thuỵ tạo phản mà phải tự mình dẫn binh trấn áp.
Hắn cũng có cảm thấy Cố Minh Châu rất bình tĩnh, còn bình tĩnh đến độ hắn cảm thấy kỳ lạ và bất an.
Nàng có thể đừng cố che giấu cảm xúc với ta được không ? Tiểu Châu ta biết nàng có tâm sự
Cố Minh Châu biết không thể qua mặt được tên nam chính ngốc nhà cô :
Ta lo cho chàng mà thôi..
Đế Vân Mãnh ôm cô vào lòng, biết là cô không nói thật ra hết, nhưng hắn cũng không muốn truy hỏi nhiều thêm, đến lúc muốn nói, cô sẽ nói
Yên tâm, ta sẽ nhanh quay về
Đế Vân Mãnh nghĩ sau khi kết thúc, trấn áp mọi thứ thì nên công khai cho cô một danh phận để sánh vai cùng hắn.
[...]
Tại ngự hoa viên hoàng cung :
Thái Sử đem theo bức thư lập tức ngàn dăm xa xôi đi đến Hoàng Cung. Việc hắn xuống núi tuy giấu Đạo Minh, nhưng mà làm sao qua mắt được sư phụ chứ. Nên đành nói rõ mọi việc. Sư phụ chỉ trầm ngâm rồi phất tay ra hiệu cho hắn đi đi.
Hắn được người trong cung đưa đến ngự hoa viên. Nơi này rất rộng lớn, chỉ cần không chú ý đi sai thì sẽ không biết mình đi đến đâu luôn.
Trước mắt hắn là một vườn hoa bách hợp đủ màu sắc. Thái Sử xoay xoay người tìm Cố Minh Châu. Hắn đi đi vào vườn hoa nhìn ngó mọi nơi tìm kiếm.
Một lúc sau hắn nhìn thấy một vị cô nương, à không đúng là một tiên nữ hạ trần xuống vườn hoa dạo chơi.
Thái Sử ở trên núi từ nhỏ theo sư phụ học đạo, hắn chỉ có vài lần xuống núi, nhưng cũng hay vào làng mua ít đồ, cũng tiếp xúc nhiều người, nhưng chưa từng thấy cô nương nào có thể xinh đẹp đến vậy.
Hắn nghĩ chắc là do trong hoàng cung to lớn, phi tần cung nữ đúng là có khác..Chắc đây là một vị phi tần nào đó, hắn không nên nhìn lâu sẽ thất lễ, nên quyết định cúi đầu xuống lẵng lặng đi qua.
Cố Minh Châu từ xa đã thấy Thái Sử nhìn mình, xong rồi lại cúi đầu đi hướng khác. Cô giật giật chân mày, sư huynh cô đúng ngốc.
Sư huynh, huynh không nhận ra đệ sao ?
Một giọng nói quen thuộc vang lên Thái Sử vội đứng lại ngẩng đầu..
Cố Minh Châu đi đến hắn kéo hắn ngồi xuống..
....
....
.....
Một canh giờ sau
Đệ ... đệ thật sự là Tiểu Châu đệ đệ của ta sao ?
Cố Minh Châu : !!! cô đã giải thích hết mọi việc rõ từng chữ hết một canh giờ đấy.
Cô không muốn lãng phí thời gian với sư huynh ngốc này, sao xung quanh cô toàn kẻ thích giả ngốc và ngốc thật sự vậy. Cô cũng muốn ngốc luôn cho khoẻ. Cả nhà cùng ngốc.
Cố Minh Châu nhờ người đưa Tiểu Lang cùng Mây Mây đến cho sư huynh, nhờ sư huynh đem chúng về núi tu luyện, kèm một bức mật thư đợi tới đúng thời điểm mới được mở ra..
Thái Sử chỉ gật gù làm theo lời cô, thật ra hắn cũng chưa hiểu việc gì. Chỉ muốn giúp đỡ sư đệ đồng môn mà thôi.
Vậy huynh về đây hắn nói rất vui vẻ
Sư huynh.... Cố Minh Châu vội kêu hắn lại, Thái Sử quay lại cười với cô
Tiểu Châu đệ.. còn việc gì sao ?