Chương 36 : Giang sơn chọn ta, ta chọn nàng
Cố Minh Châu dẫn theo một số lượng binh lính không nhiều bị dồn về phía vực sâu không đáy. Cô không hiểu địa hình ở đây, bị bọn họ dồn ép cuối cùng tới đường cùng.
Khói bụi mịt mù, trời vừa bừng sáng, ánh mặt trời dần dần hiện lên từ phía chân trời, binh ngựa từ xa đang đến gần cô, trong sương mù buổi sáng cô cố nhìn rõ, trên ngựa toàn người của Liêu Thuỵ bao vây tất cả.
Liêu Thuỵ bóp chặt dây cương ngựa khi nhìn thấy Cố Minh Châu chứ không phải Đế Vân Mãnh. Ông ta lại bị lừa.
Đế Vân Nhất Vũ thúc ngựa lại gần hơn nhìn hắn trợn mắt :
Là tên khốn kiếp này lừa gạt bọn ta, Đế Vân Mãnh thật cáo già.. hắn ta cũng vô cùng tức giận..
Chu Miên cũng có mặt, hắn nhìn thấy cô thì liền nói gì đó với Liêu Thuỵ , sau đó liền phóng xuống ngựa tiến lại gần Cố Minh Châu.
Ta muốn đấu với ngươi một trận
Cố Minh Châu cười cười đáp lời :
Hôm nay ta cũng muốn thay sư phụ trừng trị phản đồ sư môn
Cả hai không nói nhiều lời thi triển thuật phép tấn công nhau.
Đất đá xung quanh cuồn cuộn bay lên không trung vùn vụt qua lại, như càng khôn đảo lộn, khiến binh sĩ và những người đứng đó phải lui về phía sau xa hơn.
Cố Minh Châu tự biết, mình học thuật cũng chưa thông, đấu với tên này chỉ là cầm cự chốc lát mà thôi, vì cô muốn, muốn nhìn thấy người nào đó một lần nữa trước khi phải rời khỏi nơi này.
Đang đánh nhau, Cố Minh Châu phân tâm liền lùi mấy bước.. Đột nhiên từ xa có một mũi tên bay thằng về hướng cô, Chu Miên thuật thế dùng hết công lực đã thương cô một cái..
Cô nghiến răng nghiến lợi :
Lại trúng tên Số kiếp cô lần nào rời khỏi vị diện đều gặp may như thế này sao ? Là điều ăn một mũi tên. Tên chỉ trúng vai, nhưng chưởng kia của Chu Miên mới là thứ tiễn cô đi nhanh hơn.
Máu tươi nhuộm đỏ chiến bào càng thêm nổi bật..
Cố Minh Châu cười lớn lên nhìn Chu Miên :
Ông cũng sẽ cùng ta xuống hoàng tuyền, có thấy vui không nào haha
Chu Miên nhìn tay mình đen đi, liền ngồi xuống vận công đẩy độc ra.
Không kịp nữa đâu, độc của ta mà ông có thể giải thì uổng công mấy vị diện khác ta ra sức học tập món nghề này rồi
Chu Miên phun một ngụm máu đen chỉ thẳng Cố Minh Châu :
Ngươi .... sau đó ngả ngửa về sau..
Liêu Thuỵ thấy vậy hô to : Giết chết ả ta cho ta
Cô một tay vịn lên phía cánh tay bị trúng tên, một tay thi triển pháp lực tạo một màn chắn, chân đi lùi về phía sau vực tối.
Tiếng gió ngựa.. Tiếng gió ngựa thét vang cuối cùng cũng đến. Thân ảnh người nam nhân cô muốn nhìn thấy nhất cũng đã xuất hiện.
Hắn toàn thân cũng bị thương rất nhiều chổ, cả người bết bát vô cùng, đôi mắt đỏ lên không biết vì tức giận hay gì.. Hắn lao ngựa như điên tới hướng của cô, tay không ngừng tiêu diệt quân địch cản đường...
Khi hắn đến gần ôm cô vào lòng Cô Minh Châu đã phun ra một ngụm máu tươi.. kết giới phong toả cũng mở ra..
Đế Vân Mãnh cả người run rẫy..
Tiểu.. Tiểu Châu.. nàng đừng như vậy .. nàng đừng làm ta sợ.. Nàng phải cố gắng, ta sẽ đưa nàng về chữa trị sẽ không sao đâu.. hắn vừa nói trong hoảng sợ, nước mắt vừa rơi ướt cả mặt cô..
Cố Minh Châu dùng tay sờ lên gương mặt quen thuộc sắp sửa sẽ biến mất mãi mãi.. Cô thật không muốn rời khỏi hắn, thật sự đã từng có suy nghĩ ở lại đây, nhưng rất tiếc, mọi thứ không thể do cô quyết định được.. Cô không muốn người đàn ông này có bất kỳ bất trắc nào, nếu cô còn ở thế giới này ngày nào, thì sẽ luôn bảo vệ hắn.
Ta xin lỗi.. cô chỉ có thể thì thào mấy câu thôi, một chưởng kia của Chu Miên thật sự đã phá vỡ hết kinh mạch rồi, vô phương cứu chữa..
Ta không cần nàng xin lỗi, ta cần nàng sống.. Nàng nhất định phải sống tiếp cho ta Đế Vân Mãnh gào thật lớn..
A Mãnh này... ta nói cho chàng một bí mật, ta không thuộc về thế giới này, ta đến từ một nơi rất xa, ta rất muốn mang chàng cùng đến đó, nhưng.. nhưng ta không có khả năng đó.. Đế Vân Mãnh .. ta yêu chàng... Chúng ta có duyên sẽ gặp lại tạm biệt chàng.
Nói xong những lời cuối cùng này cô từ từ nhắm mắt lại, cánh tay để trên mặt Đế Vân Mãnh rơi xuống mặt đất.
Cả người hắn căng cứng, càng ôm càng siết.. Hắn ngước mặt lên trên cao, giữa núi đồi thun lũng mênh mông hét lớn
Không................... Tiểu Châu............
[...]
Tích tắc