Chương 43: Thất tình - Bằng hữu
Có một giọng nói vô cùng quen thuộc, giọng nữ mềm mại, không phải giọng mẹ hắn nhưng sao lại quen thuộc đến vậy..
Tỉnh lại.. tỉnh lại đi.. có nghe không hả ?
Người đó đang cố kêu hắn tỉnh lại ? Nhưng mặt hắn sao lại đau thế này ?
Chát ... Chát ... .. Tưởng Khởi cau mày. Cô gái này dám đánh vào mặt hắn.
Từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, chưa từng có một người nào có là gan lớn đến độ đánh vào mặt hắn như thế.
Người này xác định muốn chết thật rồi đây..
Cố Minh Châu sau khi đánh người không tỉnh, cô lại mệt rồi, đi ngủ thôi..
Ngủ ngon rất tự nhiên kéo chăn của ai đó đắp mà không cần xin phép.
Một ngón tay nhút nhích, năm ngón tay nhút nhích, Một bàn tay nắm chặt lại, tuy không có sức lực nào nhưng cảm giác người đó đang dùng hết sức vì tức giận.
Đôi mắt đẹp dần mở ra.. Một chớp .. Hai lần chớp mắt.. Ba lần chớp mắt..
Hắn đã tỉnh lại rồi..
Ta... khát.. cổ họng khô khốc, thật khó chịu, nói cũng nhỏ như thanh âm muỗi kêu, không chú ý sẽ không thể nghe thấy .
Tưởng Khởi chóng tay ngồi dậy, hắn nhìn xung quanh một vòng, đây là phòng của hắn, không có gì khác thường.
Điều khác thường lớn nhất là bên cạnh hắn lại có một cô gái đang ngủ rất ngon lành. Nằm trên giường hắn, cướp chăn của của hắn.
Có thể chắc chắn một điều, người kêu hắn dậy và đánh vào mặt là cô gái này.
Cô .. . Dậy... .. Ngay... . Cho... . ta giọng nói đứt quãng không rõ lắm..
Cố Minh Châu nghe tiếng động nheo mắt. Phải biết lúc cô ngủ, bị bắt thức dậy ngang hong sẽ đáng sợ lắm đó, biết không hả ?
Cố Minh Châu đang mơ một giấc mơ đẹp, cô mơ về vị diện trước đó mình từng sống, cô vui vẻ ngắm hoa chơi đùa cùng tiểu Lang và Mây Mây, thật không muốn tỉnh lại.
Một cánh tay nắm lấy tay cô kéo mạnh, tuy Tưởng Khởi vừa mới tỉnh lại vốn không có tí sức lực nào, nhưng hắn là ai chứ, người đứng đầu cả một thế lực thì chút sức này có là bao..
A..!!! Làm gì thế ? Cố Minh Châu còn say ngủ thuận thế nhào luôn vào lòng ai kia.
khụ khụ hắn sặc ho hai tiếng
Người nào đó bất động không thể nhanh nhẹn tránh né mống vuốt bấu lấy của cô.
A Mãnh ..!! giọng thật làm nũng chàng có để yên cho ta ngủ không ? được rồi.. ngoan chút nào !!
Cố Minh Châu nói xong nhướng người theo quán tính hôn lên môi ai kia một cái, sau đó dai dai đầu vào ngực hắn tiếp tục ngủ. Vẫn ấm áp như ngày nào.. hihi.
Tưởng Khởi : !!! tôi sẽ giết chết cô.. tôi thề tôi sẽ giết cô bằng mọi cách..
Cố Minh Châu bị hất ra rất mạnh văng xuống cả chiếc giường to.. giờ cô đã đủ để tỉnh rồi..
A Mãnh .........!!!>< cô gầm lên.. xong sau đó lại bất chợt nhớ ra điều gì.
Sai ở chổ nào ? Là sai rồi chứ sao .. xoa xoa đầu, vò vò tóc.. Đứng dậy nhìn thẳng ..
Rồi lại nhìn thẳng không thôi, sau đó như phát hiện điểm gì đó mà nhíu mày thật chặt.. Đôi mắt rất đẹp nhưng quan trọng hơn hết là rất giống ánh mắt của Đế Vân Mãnh. Khi A Mãnh nhìn vào mắt cô chỉ mang theo ánh mặt trời ấm áp, còn trên đôi mắt này mang vẻ lãnh đạm âm u, tàn khốc như bóng đêm đen tối. Cố Minh Châu rất không thích điều này.
Hai ánh mắt vừa chạm nhau Tưởng Khởi cảm nhận được trong ánh mắt cô gái đối diện thay đổi cảm xúc không ngừng, từ ngỡ ngàng, suy tư, đau lòng và cuối cùng đang toả ra sát khí. Hắn cũng không muốn thua, dùng mắt nhìn thẳng cô khí tràn cũng từ đó bắn về phía cô.
Cố Minh Châu lại cụp mắt xuống không nhìn nữa mà nói :
Tôi nói cho anh biết, anh không nên có đôi mắt đẹp như vậy.. Tôi thật đang rất muốn huỷ đi đôi mắt đó của anh Không muốn trên người kẻ khác tồn tại ánh mắt đó. Vì cô sợ cô sẽ tham lam , vọng tưởng mãi cuối cùng vẫn không thoát giấc mộng của chính mình.
Cô dám !!!
Người này ở đâu chui ra vậy ? Ai cho cô ta lá gan đó ?
Cô ta sao lại ở đây lúc này ? Hắn vừa tỉnh liền muốn huỷ đôi mắt của hắn. Trong khi thứ cấm kị không được nhắc đến nhất ở Tưởng gia là đôi mắt của Tưởng Khởi. Mắt hắn sợ ánh sáng mạnh.
Việc gì tôi không dám ? nhưng khi nhìn vào nó, cả người cô lại mềm nhũng ra, không phải sợ hãi mà là không nỡ chút nào.
Cố Minh Châu hít một hơi sâu, cô thu lại mọi khí thế, cúi đầu bỏ đi ra ngoài cửa, không nói thêm lời nào.
Người bên trong phòng : Tôi đợi cô nếu cô dám bước vào đây một lần nữa thì đừng mong có mạng mà ra. Hắn mới tỉnh, đầu óc còn rất loạn, để hắn hồi phục sẽ tìm cô tính món nợ hôm nay.
[...]
Lý Trung thấy hôm nay Cố Minh Châu đi ra sớm hơn mọi khi liền đi đến hỏi :
Cố tiểu thư.. hôm nay .. sao lại ..
Cô liền giơ tay lên ngăn lại mấy lời giả vờ tử tế của người ta :
Hắn tỉnh rồi.. Tôi đi đây .. chỉ để lại mấy câu ngắn ngủn hàm ý to đùng.
Lý Trung há hốc mồm nói không thành lời, mặc kệ điều gì hết chạy ngay vào phòng.
Hắn đứng ngay cửa phòng không tin vào mắt mình nữa :
Thiếu.. Thiếu gia ngài ..