Chương 5: Nam chính hiện thân
Khi cô tỉnh dậy đã là ngày hôm sau rồi.
Cố Minh Châu vươn vai một cái ngồi dậy. Cả người cô thật mệt mỏi đau nhức mà. Nghĩ lại chạy chi cho cố xác không biết nữa.
Hệ thống nhà mi thật sự rất thất đức nhé. Vứt cô vào vị diện là biến biệt tâm biệt tích, hỏi gì cũng không trả lời. Cô tính hỏi nó giờ có muốn qua môn không nè..
Ở nơi xa hệ thống đang theo dõi thầm trả lời : Tôi đang xem đây mà . Hiện tại nó đang quét tổng quát vị diện này một lần, vì nó tình nghi lúc cô xuyên đồng thời cũng có người ở thế giới của cô xuyên cùng. Nguyên nhân vì sao như thế thì chưa tìm ra. Hiện tại cũng không nên nói với cô việc này, nó cần điều tra rõ hơn.
---
Cố Minh Châu rầu rĩ miệng lẫm bẩm vị diện 5 rồi vị diện 5 rồi làm cho tốt thôi nào.
Ngoài cửa có tiếng bước chân. Một người người nam mặc trang phục trắng ngà, có hơi cũ nhưng không giảm đi được tố chất trời sinh thoát tục của ông. Đây sư phụ hiện tại của cô, cô chắc chắn.
Cậu thanh niên bên cạnh tuy không thua kém khí chất lắm, nhưng cũng không có gì quá nổi bật.
Đột nhiên cô phát hoảng, chắc không phải nam chính đấy chứ.. Nhìn có vẻ hơi yếu đuối sao làm vua đây trời.....
Cậu thanh niên thấy cô nhìn mình chăm chú, nét mặt ai oán, thì hơi giật mình nhưng vẫn nhanh chóng trấn an lại mĩm cười với cô.
Cố Minh Châu tâm trạng phức tạp ngồi không nói gì .
Vị sư phụ tiến lên : Con tỉnh rồi à, ta là Đạo Minh, đây là học trò của ta Thái Sử
Ông hiện tại không biết nói gì, từ lúc bước vào ông đã quan sát kỹ từng hành động ánh mắt phức tạp của cô. Đạo Minh chắc chắn rằng ánh mắt sắc bén đó không phải của một cô bé chỉ mới tầm mười tuổi. Còn việc cô đến từ đâu vì sao đến đây thì ông cũng không nhất thiết tra quá rõ, chỉ cần làm đúng theo thiên cơ đã đoán, nuôi dưỡng cô thành tài là được.
Cố Minh Châu ngẫn người một tí rồi đáp lại :
Con là Cố Minh Châu
Ông tiến đến gần cười phúc hậu với cô :
Con muốn nhận ta làm sư phụ Đạo Minh nói thẳng vào vấn đề, ông biết cô bé hiểu ý mình.
Cố Minh Châu có hơi kinh ngạc vì vị sư phụ đây có thể nhìn thấu cô. Nhưng ông không vạch trần chỉ từ tốn nhận lời. Đúng là cao nhân nhe. Lần này hệ thống không làm cô thất vọng.
Vậy phiền sư phụ chiếu cố con sau này
Được Đạo Minh gật đầu cười một cái rồi bước ra ngoài.
Chỉ có Thái Sử vẫn đứng ngây ngốc ở đó nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có chút khó hiểu việc sư phụ và vị đệ tử mới nhập môn này.
Đừng nhìn như vậy, nhanh ra ngoài đi Cố Minh Châu bị nhìn đến khó chịu, không nhanh ra bà đây tẩn cho huynh một trận.
Ờ.. được .. đệ nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền nói xong cậu thanh niên vội chuồng ra ngoài.
Cố Minh Châu nghĩ người lúc nãy không phải nam chính, hắn không có hào quang đó, do cô quá kích động khi vừa tỉnh lại thôi. Cô không nghĩ ngợi nhiều nữa nằm đắp chăn ngủ ngon lành. Ngủ nhiều cho mau lớn để hoàn thành đại nghiệp.
Thế là ngày tháng sau đó cô phải học rất nhiều kinh thư, học thuật số, học đủ thứ trên đời, còn kinh dị hơn học đại học nữa.
Nhưng phải tiếp thu, đây là cái buff duy nhất giữ mạng của cô đấy.
Sư Phụ cô cũng rất kỳ lạ nhe, nói nếu cô chưa qua sinh nhật thứ 18 của mình mà lộ ra thân phận nữ nhi sẽ gặp tai kiếp lớn. Ờ thì cô cũng bấm quẻ ra được điều đó, nên từ lúc nhỏ đến đây điều cải nam trang. Hiện tại cô cũng 16 tuổi rồi, đúng là thời gian không chừa một ai. Vậy mà chưa gặp được nam chính nữa.
[...]
Hôm nay Cố Minh Châu dậy sớm chuẩn bị rất nhiều thức ăn và vật dụng cần thiết lên núi một mình để hái ít thảo dược, cô nghe đồn trên núi có mấy loại có thể giúp giữ mãi tuổi thanh xuân gì gì đó. Sau này làm hoàng hậu còn phải quyến rũ Đế Vương, nên tìm cách làm đẹp thì hơn mặc dù cô đã đủ nghiên nước khuynh thành rồi.
Sư phụ hôm nay con lên núi hái ít thảo dược Cô đeo giỏ đồ lên nói với sư phụ đang ngồi thiền tịnh.
Đạo Minh mở mắt nhìn về cô : Lại đây, ta có món đồ này đưa con