Chương 69: Không thích liền cho biến mất
Buổi đấu giá hôm đó diễn ra rất hoành tráng. Người đến tiệc cũng một phen được chiêm ngưỡng sắc đẹp hiếm thấy của Tưởng chủ tịch trong truyền thuyết.
Không ngờ người không xuất hiện thôi, khi xuất hiện lại kinh diễm toàn trường như thế này Một số nhà hợp tác lên tiếng.
Đúng ..!! Đúng... Một người đàn ông đẹp thế này, nếu xuất hiện nhiều thì những người đàn ông FA như chúng ta phải làm sao ? Các cô gái còn để ý đến chúng ta nữa không !! haha
Trong quá trình đấu giá có một miếng ngọc cổ phát ra linh khí, khiến Cố Minh Châu rất hứng thú. Thế là Tưởng Khởi nhanh chóng trả giá cao để lấy nó về cho cô. Trong sự ngưỡng mộ của rất nhiều người ở đó.
Của em , còn thích món nào nữa không ? Tưởng chủ tịch vun tiền như nước nói
Cố Minh Châu : ... Có ai nói anh rất bá đạo không ?
[...]
Buổi từ thiện kết thúc.
Cố Minh Hà rượt đuổi theo Chu Tề Bình. Cô ta níu tay hắn lại :
Anh Tề Bình, anh cho em một cơ hội có được không ? Cố Minh Châu bây giờ cũng có người đàn ông kia bên cạnh rồi, vốn dĩ cô ấy sẽ không quan tâm đến anh nữa .. cô ta dứt khoát nói thẳng vào vấn đề.
Tôi không có cơ hội thì sao ? Liên quan gì cô. Dù không thể là cô ấy thì người phụ nữ bên cạnh tôi sau này cũng chắc chắn không phải cô. Cô tưởng tôi không nhìn ra bộ mặt giả vờ ngây thơ kia sao..
Nghe đến đây Cố Minh Hà đen mặt, cô ta run rẫy lui về sau. Cô không ngờ Chu Tề Bình lại tuyệt tình vạch mặt mình thế kia.
Chu Tề Bình quay sang nhìn Chu Tư đang cúi đầu bên cạnh. Bình thường lớn tiếng lắm mà, giờ mới biết sợ là gì ư ? Cũng may có Tiểu Châu khuyên ngăn Tưởng tam thiếu gia, nếu không chuyện không đơn giản vậy đâu.
Chu Tư, đi về, từ đây đừng giao du với những người như cô ta.. Chu Tề Bình kéo tay em gái mình lên xe phóng đi. Bỏ lại Cố Minh Hà nét mặt tối sầm.
Cố Minh Hà cũng không biết sao cô ta có thể về lại Cố gia được.
Cô ta về đến nhà thì ngồi im lặng một mình ở đại sảnh..
Con làm ba giật cả mình, đêm hôm còn ngồi đây làm gì ? Cố Thái Bảo lên tiếng
Ba Cố Minh Hà gục vào lòng ba cô. Kể hết mọi chuyện hôm nay cho ông ấy nghe. Nói Cố Minh Châu đã có người Tưởng gia chóng lưng còn một chân đạp hai thuyền không buông tha Chu Tề Bình của cô.
Để ba đến tìm nó một chuyến Cố Thái Bảo nói để đích thân ông ta đi tìm Cố Minh Châu. Để con bé giải thích rõ.
[...]
Cố Minh Châu nhận được cuộc gọi muốn gặp mặt của Cố Thái Bảo liền cau mày.
Tưởng Khởi nhìn thấy nét mặt đó của cô nhanh chóng ôm cô vào lòng :
Tiểu Châu, có gì em phải khó xử như thế, nếu đã không thích thì trực tiếp cho bọn họ biến mất đi là xong thấy cô phải suy tư như vậy thật phiền lòng thay cô mà.
Cố Minh Châu : ... Không thích liền cho người ta biến mất. Anh hung tàn như thế này mẹ anh có biết không ?
Đương nhiên ở Tưởng gia này ai chẳng biết, do họ lười nói ra chuyện rành rành trước mắt thôi.
Tuy họ cũng làm không ít điều xấu với em, nhưng mà không đến nổi phải xử theo kiểu anh
Anh chỉ không muốn em phiền lòng cô nói xử theo kiểu hắn là sao. Là đang ghét bỏ kiểu làm việc của hắn đúng không ? Mặt Tưởng Khởi nhanh chóng xụ xuống.
Cố Minh Châu thấy vậy liền quay sang ôm mặt tên hay làm nũng mà nhéo nhéo .
Việc này để em tự giải quyết có được không ?
Tưởng Khởi im