Chương 71: Trị mắt
Một ngày bình yên như mọi ngày trôi qua. Từ lúc cứu Cao Tổ Nhi từ tên xấu đến biến thái kia về, Cố Minh Châu nhận ra Tưởng Khởi có gì đó rất lạ.
Thời gian hắn bay đi bay lại nước ngoài rất nhiều lần.. Thời gian hai người bên nhau cũng ít dần đi. Lúc đầu cô thấy yêu nghiệt nhà cô bớt bám người hơn, nhưng vài ngày nay thì thấy rõ hắn là cố tình né tránh cô.
Anh lại đi đâu thế ? Cô thấy tên nhà cô bước gấp rút , cả cô còn không thèm ngó một cái.
Có việc, anh gấp
Ờ cô gật đầu không nói gì.
Tưởng Khởi dùng phi cơ riêng của mình, đi kiểu không lời từ biệt. Cố Minh Châu nghĩ bản tính hắn là vậy, nên không quá chấp dứt làm gì.
[...]
Dì Cao, con biết con không tiện hỏi dì về nhiệm vụ của A Khởi, nhưng có vẻ anh ấy có gì đó dấu con ... Có phụ nữ bên ngoài thì là chuyện không thể. Cô biết dù A Mãnh hay giờ là A Khởi đều không phải người như thế.
Cao Tổ Nhi đang chế thuốc thì hơi dừng lại.
Ta cũng thấy thái độ lần này của A Khởi với con cũng không đúng lắm, vốn dĩ hai đứa bên nhau rất vui vẻ, nhưng tại sao dạo gần đây tính khí nó thất thường
Bà thật sự không biết. Tưởng Khởi làm việc gì trước giờ bà cũng không quá can dự, một phần là do tin vào thực lực của đứa con trai này.
Nhiệm vụ lần này hình như nó không bàn bạc với ai cả, cũng không biết là việc gì. Nhưng con yên tâm tên nhóc nhà gì đủ bản lĩnh sẽ không có việc gì đâu, không nói với con chắc là nó không muốn con phiền lòng thôi. Cao Tổ Nhi an ủi cô.
Cố Minh Châu gật gật đầu rồi đi ra ngoài. Dì Cao cũng không biết việc gì rồi.. Haizz..
Bên ngoài người giao tranh cũng đến. Là hai bức tranh của cô và Tưởng Khởi lần trước nhờ đại sư vẽ.
Mở ra cho tôi xem nào ? Cố Minh Châu háo hức nhìn.
Bức tranh của cô là cảnh hai người lần đầu tiên nhìn thấy nhau. Cô rất hài lòng với cách vẽ của vị đại sư này. Trong tranh có tình.
Cô cũng hiếu kỳ tranh của tên yêu nghiệt nhà cô là gì ?
Mở luôn bức bên cạnh ra xem đi
Bức tranh vừa mở ra, Cố Minh Châu liền nhìn không chớp mắt. Cô sợ chỉ cần mình chớp một cái nước mắt liền rơi ra.
Vốn nếu để cô nhìn thấy bức tranh này sớm hơn, thì không cần tên hệ thống nói ra, cô cũng biết anh là ai rồi.
A Mãnh - A Khởi Cố Minh Châu lầm bầm trong miệng.
Người giao tranh cũng thật sự hoảng hốt, chủ nhân nhà này có thú chơi tranh một cách dư tiền thế ư.
Ai đi vẽ tranh mà vẽ hai bức y nhau, bắt đầu và kết thúc luôn sao. Một bức gặp gỡ một bức là hai ngôi mộ cạnh nhau có dây leo quấn quanh không rời..
Các anh treo hay bức này trong phòng tôi nhé Nói xong cô nghĩ nghĩ gì đó, đang muốn làm bất ngờ cho Tưởng Khởi khi quay về, cũng muốn dựa vào hai bức tranh này kể anh nghe một câu chuyện xưa. Nói rõ mọi chuyện. Vì cô biết. Bấy lâu nay Tưởng Khởi cũng cố điều tra về người mà hắn nghĩ là cô yêu đến chết sống kia. Nhưng lại không biết đó là chính mình. Đúng thật là ngốc mà.
Khoang đã ..!! Đóng gói kỹ lại để vào gốc phòng của tôi trước đi..
Dạ vâng Cố tiểu thư
[...]
Nước ngoài nơi Tưởng Khởi nói là đi công tác .
Đợt này hắn đi không đem theo thân tính như Lý Trung, Lạc Tuấn hay Lạc Vu mà chỉ đem theo một thuộc hạ người nước ngoài.
Ở đây là một bệnh viện mắt tư nhân. Bác sĩ đang khám mắt cho Tưởng Khởi là người đứng đầu trong khoa mắt. Ông xem qua xong nhìn bản báo cáo nhíu mày nói :
Mắt của cậu là do bị hạ độc từ nhỏ, tôi cho cậu dùng thuốc và kính cũng rất lâu rồi, tuy nói nó có thể cải thiện thị giác, nhưng mà cũng không thể cứ như vậy mãi được .
Nhìn nét mặt bác sĩ trầm tư, giọng của Tưởng Khởi cũng lạnh đi :
Ông nói thật đi, chuyện gì sắp xảy ra ?
Lần trước tên Tạ Vực đã cố tình nhắc nhở hắn..
Thứ lỗi tôi nói thật, trong mắt cậu có độc, độc này như một túi nhỏ nằm gọn bên trong, một là sớm lấy nó ra, hai là hiện tại tôi nhận thấy nó sắp vỡ ra , có thể nguy hiểm đến tính mạng..
Nói tiếp ,