Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Khánh Viễn Đường là nơi ở của thái phu nhân Ngụy thị, mái nhà được thiết kế cong vểnh, khí phái huy hoàng.
Rèm cửa dày nặng được xốc lên, mùi đàn hương ấm áp xộc thẳng vào mũi, bên cạnh cửa là bình phong bằng đá, khắc cành lá tỉ mỉ, mang lại cảm giác xưa cũ.
Lệnh Dung theo Hàn Chập đi vào, trong sảnh có rất nhiều người ngồi.
Ở giữa là Thái phu nhân đã hơn sáu mươi tuổi, mặc xiêm y màu vàng, trên đầu đội mũ ấm, tóc hoa râm, miệng hơi mím lại, trông càng thêm uy nghị. Vị phụ nhân ngồi dưới bà nhìn qua gần bốn mươi tuổi, chính là Dương thị được mọi người chúc mừng đêm động phòng hôm qua, lúc ấy Lệnh Dung vẫn còn ngượng ngùng, chưa dám đánh giá, giờ phút này liếc mắt nhìn qua, nàng thấy bà đang cười, mặt mũi hiền lành.
Ngồi dưới Dương thị là một vị phụ nhân trẻ tuổi, đang nói chuyện với thiếu phụ bên cạnh, đấy chính là đôi bà mẫu và tức phụ của chi thứ hai Hàn gia.
Xuống chút nữa là hai cô nương trông lớn tuổi hơn nàng, ăn mặc rất xinh đẹp.
Ngồi cạnh thái phu nhân chính là Tể tướng đương triều Hàn Kính, mặc dù tuổi đã cao, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, đôi mắt sáng ngời trông rất có thần. Bên dưới là hai vị nam tử trung niên, chính là phụ thân Hàn Chập – Hàn Mặc, cùng thúc phụ (chú em cha) Hàn Chập – Hàn Nghiên. Hai người đều giữ chức vị cao, nhìn nghiêm túc ổn trọng. Bên dưới họ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, ngồi dựa vào tường, không hề quy củ, bên môi là ý cười tùy ý, dáng vẻ bất cần đời, đang bóc hạt dẻ ăn.
Thấy Hàn Chập đi vào, ngoại trừ trưởng bối, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Hàn Chập mang theo Lệnh Dung tiến lên bái kiến, Dương thị tới chỗ Lệnh Dung, nắm tay nàng, cười nói: "Hôm qua lúc xốc khăn voan đã thấy đứa nhỏ này rất xinh đẹp, hiện giờ nhìn kĩ, đúng là mỹ nhân."
Bà tự mình giới thiệu cho Lệnh Dung kính trà, đầu tiên là Hàn Kính và Hàn Thái phu nhân, thứ hai là Hàn Mặc và bà, sau đó là phu thê Hàn Nghiên. Ngồi dưới hai vị phu nhân chính là nương tử của đường đệ Hàn Chập – Mai thị. Còn hai vị cô nương, một người là muội muội Hàn Chập – Hàn Dao, người kia là nữ nhi của cô cô (cô) Hàn Chập – Đường Giải Ưu.
Đường đệ Hàn Huy Nhân không ở trong kinh, vậy nên hôm nay không tới, còn vị thiếu niên dáng vẻ bất cần đời kia là đệ đệ Hàn Chập – Hàn Chinh.
Lệnh Dung kính trà xong, mang châm tuyến đã được chuẩn bị sẵn dâng tặng cho Thái phu nhân và mấy người Dương thị, cùng với mấy người xung quanh.
Cuối cùng cũng bái kiến xong, Lệnh Dung được sắp xếp ngồi cùng Mai thị, Hàn Chập ngồi cạnh Hàn Chinh.
Mặt mày thái phu nhân đoan chính, cặn dặn Lệnh Dung đã là người Hàn gia, phải tuân theo quy tắc của Hàn gia mà làm, sau này phải tuân thủ lễ tiết, không được phạm sai lầm.
Lệnh Dung đứng dậy tuân lời, chờ Dương thị phát biểu.
Dương thị cũng không nặng nề, chỉ bảo Lệnh Dung còn nhỏ, chắc mới rời xa phụ mẫu nên vẫn chưa quen, nếu gặp phải chuyện khó khăn hoặc có gì không hiểu, có thể tới tìm bà.
So với bà mẫu Nguyễn thị trước kia, vẫn tính là tốt, ban đầu Lệnh Dung nơm nớp lo sợ đi vào, nghe vậy cũng bình tĩnh hơn.
Lúc sau, thái phu nhân và Dương thị bàn chuyện nhà, Lệnh Dung ngồi cạnh chăm chú nghe.
Chuyện Hàn gia mưu nghịch người bên ngoài không biết, nhưng nàng lại biết. Hai cô nương chết bất đắc kì tử kia, Lệnh Dung không tính vạch trần, cũng không thể trông cậy vào việc Hàn Chập thương tình tha chết cho nàng, nàng chỉ có thể an phận thủ thường, giả ngây giả ngô, nở nụ cười nhẹ, không nói nửa câu.
Sau hai tuần hương, ngoại trừ cảm giác có ánh mắt đang đánh giá nàng, cũng không có chuyện gì nữa.
. . .
Sau khi Hàn Kính bảo mọi người có thể quay về viện của mình, các nam nhân đều đứng dậy, Hàn Chập đi sau Hàn Kính, liếc nhìn Lệnh Dung một cái rồi quay đi. Nhị phu nhân và Mai thị cáo từ, Đường Giải Ưu không còn trói buộc, làm nũng trò chuyện với thái phu nhân, Dương thị nói với Lệnh Dung, "Đã ăn sáng chưa?"
"Nhi tức mệt mỏi, hôm nay dậy muộn, chưa dùng cơm."
Dương thị liền cười, "Vừa lúc chỗ ta có nấu cháo trắng, cùng nhau qua đi." Sau khi cáo từ Thái phu nhân, hai người và Hàn Dao ra khỏi Khánh Viễn Đường.
Tuyết bên ngoài rơi lớn, bay lả tả trên bầu trời, do sương mù nên sắc trời càng thêm mờ ảo.
Hàn Chập khoanh tay đứng ở hành lang, giống như đang đợi người.
Dương thị hơi kinh ngạc, chưa kịp để Hàn Chập mở miệng, bà liền nói: "Thê tử của con ăn mặc mỏng manh, gió lạnh như vậy sợ sẽ sinh bệnh, con đưa nàng về đi, đừng để sơ xuất. Nếu Lệnh Dung nhiễm lạnh, mẫu thân sẽ hỏi tội con." Dứt lời, bà kéo Hàn Dao đi, đám nha hoàn vú già cũng vội vàng đi theo, giống như quên mất vừa rồi còn mời Lệnh Dung dùng bữa sáng.
Lệnh Dung kinh ngạc, ngẩng đầu lên, thấy Hàn Chập đang nhíu mày nhìn bóng dáng Dương thị, biết hắn không vui, nàng vội nói: "Nếu phu quân có việc thì đi trước đi, ta không sao."
Dứt lời, liền bảo Tống cô cô mở ô ra, nàng nhường đường cho Hàn Chập đi trước.
Ai ngờ Hàn Chập giật lấy chiếc ô, thấy Lệnh Dung vẫn ngơ ngác thì nhíu mày hỏi: "Còn không đi?"
Lệnh Dung vội kéo lại áo choàng, cùng hắn đi vào trong màn tuyết, thấy sắc mặt hắn không được tốt, nàng chỉ có thể nhắm mắt theo sau, cách hắn hai, ba bước.
Đi được vài bước, dáng người cao lớn kia dừng lại một chút, cúi đầu nói: "Muốn mẫu thân hỏi tội ta?"
"Phu quân hiểu nhầm rồi." Lệnh Dung thấy sắc mặt hắn không vui, vội nhanh trí nói: "Phu quân chân dài, ta theo không kịp."
Cơ thể của hắn cao hơn hẳn cô nương bình thường, dù đã trưởng thành thì cũng chưa đến được vai hắn. Lúc này nàng khoác áo choàng màu bạc, thêu chỉ vàng, trên đầu đội mũ, dưới lớp áo khoác lông chồn là khuôn mặt mỉm cười, hai mắt tỏa sáng, thở ra khói trắng, tinh thần rất tốt.
Hàn Chập biết nàng không theo kịp, nghiêng ô về phía nàng, cước bộ cũng chậm lại.
Một đường không nói chuyện, tới khi đến Ngân Quang viện, Hàn Chập mới dừng bước, nói: "Vừa rồi ta