Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lúc Lệnh Dung mơ màng tỉnh lại, hai ngọn nến đã tắt từ lâu, sắc trời bên ngoài còn hơi tối.
Rèm trướng lay động, hơi thở của Hàn Chập gần trong gang tấc, cả người nàng hơi cuộn lại, dán vào người hắn, tựa vào bả vai hắn, tẩm y lộn xộn vẫn chưa mặc lại tử tế. Tối hôm qua làm loạn suốt nửa đêm, ngủ chưa đến hai canh giờ, lúc này tỉnh dậy, không chỉ cả người mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi.
Lệnh Dung xê dịch thân mình, thân dưới lập tức đau đớn, nàng không dám động đậy nữa.
Phát hiện một tay Hàn Chập đang quàng bên hông nàng, Lệnh Dung tức giận, oán hận muốn đẩy tay hắn đi.
Cái tay kia bỗng dưng ôm chặt nàng.
Lệnh Dung kinh ngạc ngước mắt, không biết Hàn Chập tỉnh từ bao giờ, hai mắt sáng ngời có thần, ngay cả đống râu trên mặt hắn trông cũng sáng láng.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Lệnh Dung khẽ hừ một tiếng, quay lưng về phía hắn.
Hàn Chập sửng sốt, cả người nhổm dậy, "Sao vậy?"
"Đau." Lệnh Dung nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Phu quân nên dậy rồi."
"Không gấp." Hàn Chập nắm lấy bả vai nàng, dò xét, "Giận à?"
"Không có." Lệnh Dung rầu rĩ đáp lại, rất không thành thật.
Mặc dù nàng gả cho Hàn Chập đã lâu, nhưng thân thể này mới có mười lăm tuổi, cho dù đầy đặn hơn mấy tiểu thư đồng trang lứa một chút, nhưng so sánh với Hàn Chập tập võ, thân thể cường tráng, nàng vẫn có phần bé nhỏ.
Đêm đầu tiên phá thân vô cùng đau đớn, không nói tới chuyện Hàn Chập ép nàng làm hai lần, một lúc sau hắn lại 'cứng' lên, nàng có cầu xin cũng vô dụng, chờ tới khi nàng mắt ướt lệ nhòa, hắn mới bằng lòng rút ra. Tích tụ nửa năm qua xả ra không ít, còn bắt nạt tay nàng, lúc sau bế nàng vào nội gian lau người, thiếu chút nữa lại châm ngòi.
Cầm thú!
Nàng vừa thầm mắng hắn xong, Hàn Chập liền xoay người nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Người này đúng là hư hỏng, bên ngoài thì là thống lĩnh Cẩm Y Vệ băng sương lạnh giá, phần lớn thời gian đều biết tự kiềm chế bản thân, mặc dù từng bắt nạt hai tay nàng, nhưng vẫn có phần kìm nén, nàng không cảm giác gì mấy. Nhưng tối qua hai lần ép nàng, nàng mới dần dần phát hiện ra, hình như hắn coi việc bắt nạt nàng là thú vui, chỉ khi nàng cho hắn thấy dáng vẽ túng quẫn xấu hổ của bản thân, hắn mới vui vẻ.
Lệnh Dung không muốn để hắn nhìn nàng, liền nhắm mắt lại, "Mệt, ta ngủ thêm một lúc."
Hàn Chập "Ồ" một tiếng, không nói gì thêm.
Lệnh Dung nhắm mắt một lát, mặc dù mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được, nằm một lát không thấy động tĩnh, nàng mở mắt ra, chỉ thấy Hàn Chập lấy tay gối đầu, vẫn đang nhìn nàng chằm chằm.
Nàng ngẩng đầu nhìn, "Phu quân nhìn cái gì?"
"Sau khi hồi kinh có không ít chuyện phải làm, khó có thể tới thăm nàng." Hàn Chập hỏi một đằng trả lời một nẻo, hôn lên mi mắt nàng.
Đây là có ý muốn nàng ở biệt uyển này, Lệnh Dung hơi kinh ngạc, "Ta phải trốn bao lâu?"
"Đến hết năm." Hàn Chập dự đoán, nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng, đôi mắt mệt mỏi, tối qua sau khi làm xong, đôi môi quyến rũ hơi sưng, cả người nàng thơm thơm mềm mại, yết hầu lên xuống, liền cúi đầu lại gần, cọ nhẹ cánh môi của nàng.
Lệnh Dung vẫn còn hơi đau, thấy thần sắc Hàn Chập khác lạ, nàng sợ buổi sáng hắn lại giở trò, liền bọc chặt cả người mình lại, chỉ lộ ra nửa đầu, cách lớp tẩm y ậm ờ nói: "Ta rất an tâm khi ở đây, phu quân bận chuyện chính sự, không cần lo lắng."
Hàn Chập dừng lại, đành hôn lên mi mắt nàng.
"Người bên cạnh đều coi nàng là chủ mẫu, chờ khi nào hồi kinh ta sẽ bảo Tống cô cô tới đây chăm sóc nàng." Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ôn tồn.
Lệnh Dung gật đầu, "Được."
Hàn Chập cúi người ôm nàng một lát, không hề lưu luyến, nhặt xiêm y rơi dưới đất lên, lại cài áo giáp vào.
Trong phòng mờ tối, áo giáp tỏa ra ánh sáng bạc, chỉ nhìn thôi cũng cảm giác vừa nặng vừa lạnh lẽo. Tối hôm qua cả người hắn nóng rực, như thiêu như đốt, lúc này mặc áo giáp vào, thoáng chốc như thấy Hàn Tướng Quân tiêu diệt phản tặc, cả người cao lớn cường tráng đứng trước giường, thắt lưng gầy làm tôn lên đai giáp trắng bạc.
Hàn Chập đi vào nội gian, lấy nước lạnh rửa mặt qua loa, lúc đi ra, cả người lại nghiêm nghị lạnh lùng như trước.
Lệnh Dung chôn mình trong tẩm y, thò nửa mặt ra nhìn hắn.
Hàn Chập đứng trước giường, vén tẩm y ra, cắn nhẹ môi nàng, "Chờ ta."
Lệnh Dung mơ màng đáp ứng, mắt nhìn Hàn Chập đi ra ngoài, mới ngáp một cái, xoay người ngủ tiếp.
. . .
Tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao, mặc dù thân thể còn hơi đau nhức, nhưng tinh thần đã hồi phục.
Không có Tống cô cô và Sơn Trà ở bên, Lệnh Dung ngồi dậy, tạo tiếng động nho nhỏ, bên ngoài lập tức có vú già cung kính nói: "Thiếu phu nhân dậy rồi sao? Nô tỳ vào giúp người rửa mặt."
Tối hôm qua đã khóa kỹ cửa, hôm nay lại mở toang, nàng không thấy bất ngờ cho lắm.
Lệnh Dung nắm chặt tẩm y, bảo vú già đi vào.
Vú già khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy trên giường lộn xộn, khuôn mặt vẫn quy củ như thường, cung kính dẫn Lệnh Dung vào dục phòng.
Bên trong dục phòng đã chuẩn bị đầy đủ khăn tắm và thùng nước, vú già thỉnh Lệnh Dung chờ một chút, bà ấy gõ chiếc chuông đồng, một lúc sau lập tức có nha hoàn mang nước đổ vào thùng tắm. Trên mặt nước tràn ngập cánh hoa, độ ấm vừa phải, trên người Lệnh Dung có dấu hôn của Hàn Chập, nàng ngượng ngùng không muốn ai nhìn thấy, bảo bà ấy chờ ở bên ngoài.
Vú già tuân lệnh, lui ra phía sau bình phong.
Lệnh Dung tự cởi tẩm y và tiết khố, lúc nhấc chân vào thùng tắm, dưới thân có hơi đau, nàng cố nhịn, khi cả người chìm trong nước, nàng híp mắt thỏa mãn, chậm rãi ngâm mình.
Tối hôm qua cả người mệt mỏi, trong bóng đêm, nàng không để ý nhiều, lúc này mới thấy trước ngực, sau lưng, thậm chí cả ở bụng đều có vết hồng hồng. Mông chắc chắn là thảm nhất, bị nắn tới đau, mặc dù hắn đã kiềm chế, không để lại dấu vết, nhưng khi vô tình chạm vào lại cảm thấy đau nhức... Có thể thấy được, lúc ấy hắn bóp nàng rất chặt.
Lệnh Dung thầm mắng hắn là cầm thú, lại thêm hai lần nước ấm như vậy, chờ cho cả người không còn đau nhức, nàng mới ra khỏi thùng tắm, cũng không gọi người hầu hạ, tự mình lau sạch bọt nước, mặc xiêm y vào, sau đó mới kêu vú già vào giúp nàng mặc ngoại thường.
Biệt uyển không có người ngoài, ngoại trừ hộ vệ Hàn Chập an bài, cũng chỉ có duy nhất Phó Ích ở gian phòng phía sau.
Bởi vì nàng ngại không muốn gặp Phó Ích, cả buổi sáng không dám xuất môn, trở mình nằm trên giường đọc sách.
Đến trưa, quả nhiên Tống cô cô tới đây, bởi vì giấu diếm người ngoài, bà chỉ mặc xiêm y thô sơ, trông rất không hợp mắt.
Nhưng nàng phát hiện