Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thư phòng, Hàn Chập đứng thẳng sau án thư, gương mặt nghiêm cẩn.
Hai ngày trước Hàn Kính nhiễm phong hàn, chưa khỏi hẳn, trên người mặc dày hơn bình thường, ngồi trên ghế Thái sư to rộng, đôi mắt vẫn quắc thước, giọng trầm trầm, ngữ điệu không vui.
"...Làm càn! Điều Chương Công Vọng hồi kinh, là vì việc công, nào có tư tâm! Muốn trừ ngoại thì phải an nội trước, tình thế trong kinh thành an ổn, con mới có tinh lực dàn xếp chuyện bên ngoài. Đã đến nước này rồi, lão già Chân Tự Tông xảo quyệt kia sinh ra nghi ngờ, những người khác trên triều đình cũng chưa chắc không nhìn ra manh mối. Cần an ổn triều đình sớm, xác lập đại cục."
"Con hiểu." Hàn Chập trầm giọng, "Trường Tôn Kính đã gửi mật báo từ Lĩnh Nam, Lục Bỉnh Khôn ngo ngoe rục rịch, không còn lâu nữa."
"Đến lúc đó hai bên giao chiến, dù sao con cũng phải rời kinh mấy tháng để đi sắp xếp. Chân Tự Tông nhìn chăm chăm không rời, sau khi con rời kinh cần có người kiềm chế lão ta, để lão ta không rảnh rỗi sinh sự, miễn khỏi dao động tướng vị của con." Mặt mày Hàn Kính bình tĩnh, giở mấy cuốn binh pháp bày trên án thư, từ từ đứng dậy, "Có thể kiềm chế Chân Tự Tông, chỉ có Chương Công Vọng mà thôi. Ông ta đang ở giữa hai bên, một khi đứng vững gót chân, muốn thay thế Chân Tự Tông, không phải là việc khó. Nhanh chóng mượn sức ông ta, trăm lợi mà không một hại."
"Sau khi Chương Tố hồi kinh, con và Chinh Nhi đã gặp vài lần."
"Vậy là đủ rồi?" Hàn Kính nhíu mày.
"Tuy tổ phụ chỉ gặp Chương lão hai lần, Chương Công Vọng lại nhớ kỹ ân huệ đề bạt trọng dụng, ông ta thấy rõ tình thế."
"Thấy rõ thì có tác dụng gì? Đi theo ta có thể có vinh hoa phú quý, đi theo Chân gia lại có Thái Tử, ông ta đều có thể đạt được tiền đồ. Không thật sự có quan hệ lợi ích, ông ta sẽ chịu giúp đỡ sao? Chuyện ta vừa mới nói, con nghĩ lại đi!"
"Không cần nghĩ." Hàn Chập quả quyết bác bỏ.
Hàn Kính sầm mặt, xoay người nhìn chòng chọc hắn.
Cơn tức do vừa rồi bị Hàn Chập chống đối lan tràn, khó mà áp xuống, lúc này ngay cả chòm râu cũng rung rung.
Nhưng có kinh nghiệm từ mấy lần trước, tranh chấp cãi nhau, từ trước đến nay đều là ông ta tức giận, Hàn Chập thì như cục đá, tính tình vừa cố chấp vừa khó chiều.
Ông nhìn đăm đăm một lát, hầm hừ dời mắt, "Không kêu con cưới nàng ta. Nhưng ngày xưa cũng có giao tình, không nên quá mức lạnh nhạt, khiến người ta thất vọng buồn lòng."
"Tổ phụ biết thái độ của con rồi, sẽ không cưới người khác, càng không dây dưa mà không có ý với người ta." Hàn Chập không thay đổi thái độ.
Tính tình nửa cố chấp nửa khó chiều này, Hàn Kính cũng không có cách nào.
Một lát sau, ông thở dài, thoáng thu liễm thái độ cưỡng ép như trước, có phần thoái nhượng thỏa hiệp, "Nếu con và Chinh Nhi giống như Huy Nhi, chuyện hậu trạch của con thế nào, ta lười hỏi đến. Làm lụng vất vả hơn nửa đời, ai mà không muốn hưởng phúc? Nhưng trách nhiệm trên vai con, cùng tâm huyết của hai phủ Hàn – Dương, hậu trạch có liên hệ quan trọng, không thể có sai sót. Chương Phỉ có tâm, Chương Công Vọng chưa chắc đã vô tình. Quan hệ thông gia bền chắc hơn tương giao ngày xưa nhiều. Huống gì chỉ là tư thái mời chào thôi, thành không hay không còn chưa chắc."
"Không có quan hệ thông gia, Chương Công Vọng sẽ tự xem xét thời thế." Hàn Chập lạnh giọng.
Nhưng thái độ của Hàn Kính mềm mỏng, hắn cũng không cần phải cứng đầu tranh chấp, từ từ bước qua, rót tách trà nóng.
"Tổ phụ nói cũng lâu rồi, uống trà nghỉ ngơi một chút." Hắn nói.
Hàn Kính trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp nhận tách trà.
Hàn Chập chỉ đứng ở bên cạnh, đôi mắt cụp xuống, nhìn thấy mái tóc đã ngả trắng hơn nửa của Hàn Kính.
Từ năm ngoái sau khi Thái phu nhân qua đời, hai bên tóc mai Hàn Kính nhanh chóng bạc đi. Chuyện Hàn Chập có tướng vị tuy không phải trở ngại quá lớn, nhưng dẫu sao thì vẫn còn trẻ, tư cách, kinh nghiệm hữu hạn, trọng thần hoàng thân nhiều vô kể, có người kính sợ Hàn gia, cũng có người vì quyền thế của Hàn gia mà âm thầm bất mãn, trong lòng nghi kỵ.
Nhận chức tướng vị, khác với sử dụng sức mạnh để trấn áp ở Cẩm Y Vệ, muốn thu phục nhân tâm bằng bản lĩnh của mình, vốn không phải chuyện dễ dàng.
Dù có Hàn Mặc từng quản lý môn hạ hỗ trợ, nhưng hai tháng nay, ở trong ngoài triều đình, Hàn Kính cũng vì hắn mà hao tâm tốn sức không ít.
Đầu xuân là khởi đầu của một năm, rất dễ xảy ra nạn đói, tuy phản tặc Phùng Chương ở phía Nam đã bị thu phục, nhưng thế cục vẫn cam go, phía bắc thường xảy ra cướp bóc. Nhiều nơi trình tấu chương, tựa như tuyết rơi đổ bộ kinh thành, mọi việc ở Lục bộ dồn vào một chỗ. Dù gì Hàn Kính cũng đã lớn tuổi, vừa phải ổn định triều chính, vừa phải nhọc lòng chuyện của hắn, trên đầu đã lấm tấm hoa râm.
Vì chuyện Đường Đôn lúc trước mà tổ tôn hai người càng thêm khúc mắc, thái độ cũng bày ra rõ ràng.
Nửa tháng sau khi Đường Đôn chết, ngoại trừ chuyện triều chính, tổ tôn hai người gần như không nhắc đến nửa câu việc tư.
Lúc sau thì dần hòa hoãn hơn, thái độ của Hàn Kính vẫn như trước, không chất vấn truy cứu. Nhưng hiển nhiên ông trầm ngâm hơn rất nhiều, tuy thân mình còn khỏe mạnh, tinh thần lại đã không bằng trước.
Những thay đổi rất nhỏ này, Hàn Chập đều để vào mắt.
Giữa tổ tôn hai người từng vì chuyện của Lệnh Dung mà giương cung bạt kiếm, dẫu sao thì vẫn có tình cảm bao nhiêu năm ở đó, triều đình là công, thân tình là tư. Năm ngoái Hàn Mặc suýt bỏ mạng, hiện giờ Hàn Kính lại già thêm, dù Hàn Chập ý chí sắt đá, nhìn Tướng gia đứng vững trên triều đình trước đây với ông lão hiện tại, người thân với nhau, sao có thể không quan tâm?
Sau một lúc yên ắng, Hàn Chập mở miệng, vẻ mặt tuy lành lạnh, ngữ điệu lại hòa hoãn hơn không ít.
"Chuyện Chương gia con tự có chừng mực, phụ thân và Chương Công Vọng có quan hệ khăng khít, cũng thường hay lui tới. Tổ phụ không cần lo lắng."
"Ý của ta là, nên tận dụng hết sức lực." Hàn Kính tự biết tranh chấp vô dụng, cũng cố gắng bình tĩnh, thư phòng xưa nay không người khác, nên cũng ít đi vài phần cố kỵ, thấp giọng nói: "Chuyện Phó thị ta mặc kệ, ta chỉ hỏi con, đến lúc đăng cơ, con muốn lập ai làm hậu? Bên cạnh đế vương, lẽ nào lại chỉ một Hoàng Hậu mà thôi?"
Thấy Hàn Chập muốn lên tiếng, ông ta phất tay chen ngang.
"Đối với Phó thị, đúng là ta có thành kiến bất mãn, không có gì mà phải che giấu. Bá vị [1] của Phó gia bên kia chỉ có mỗi cái mã ngoài mà thôi, mặc dù Tống Kiến Xuân có quan hệ thông gia với Tiết độ sứ, nhưng