Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Thời điểm Lệnh Dung và Hàn Dao hồi phủ, trời đã ngả chiều hôm.
Suốt một ngày giục ngựa, lên núi khúc khuỷu, tay chân rã rời, sau khi về Ngân Quang Viện, nàng tựa người vào Tống cô cô, lười không muốn nhúc nhích. Cũng may Hồng Lăng hiểu ý, đã chuẩn bị một bàn cơm chiều mê người. Nàng không biết Hàn Chập có hồi phủ hay không, vậy nên không khách khí, tự mình dùng bữa trước, cảm thấy mỹ mãn rồi, nàng ngả người nằm trên tháp mỹ nhân khoảng hai nén hương, sau đó mới vào dục phòng tắm rửa.
Nằm trên giường, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện hôm nay.
Nàng không rõ tính tình Chương Phỉ, nhưng Cao Dương Trưởng Công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, lại là người thẳng tính. Lúc trước Đường Giải Ưu châm ngòi gây sự, nàng ta phát cáu với nàng, Dương thị tới hỏi chuyện, nàng ta không chút che giấu, kể rõ đầu đuôi. Mặc dù nàng ta hống hách, nhưng không phải người thích nói hươu nói vượn.
Lời nàng ta nói, hoàn toàn không hề bịa đặt.
Hàn Chập ra mặt thay Chương Phỉ, ngang nhiên chĩa kiếm vào Thái Tử, lần trước ở trong cung còn trò chuyện với Chương Phỉ, lại không nói với nàng một câu, Lệnh Dung càng nghĩ càng khó chịu. Chờ mãi vẫn không thấy Hàn Chập hồi phủ, nàng sai người tắt hơn nửa đèn, mơ màng đi ngủ.
. . .
Giờ phút này, Hàn Chập giấu mình trong bóng đêm, tay cầm trường kiếm, cả người căng chặt, giống như dã thú đang săn con mồi.
Đã hai tháng kể từ khi thăng chức thành Môn hạ thị lang, bởi vì có binh quyền, hắn rất ít khi ra ngoài, việc trước mắt là phải củng cố địa vị trên triều.
Lần này ra ngoài, cũng là vì hai vị thứ sử Liễu Châu, Ngô Châu đột ngột chết không rõ nguyên nhân, hắn đã trì hoãn chuyện này hơn nửa tháng.
Tiết độ sứ Lĩnh Nam Lục Bỉnh Khôn là kẻ thù của Hàn gia, ông ta đóng quân ở biên phòng, binh lực hùng mạnh, cách đó không xa là quân đội của tiết độ sứ Hà Đông Phạm Thông.
Hàn gia và Chân gia trở mặt thành thù, hôn sự của Hàn Dao và Thượng Chính sắp tới gần, đi tới bước đường này, trong tay Hàn gia vừa có binh vừa có quyền, dã tâm càng lúc càng rõ ràng. Tên đã lên dây, chỉ chờ kéo cung, trước khi binh lực của Phạm Thông phản công, nhất định phải tiêu diệt mối họa Lĩnh Nam. Nếu không lúc đó nam bắc vây công, hắn còn phải bố trí binh lực ở Giang Đông yên ổn lòng dân, không dễ dàng điều binh khiển tướng, hai mũi công cùng tiến, chắc chắn sẽ rất gian nan.
Nhiệm vụ trước mắt là diệt trừ Lục Bỉnh Khôn, hiện tại Chân Hoàng Hậu bị cấm túc, Phạm gia mải mê nhúng chàm Hoàng quyền, đây là thời cơ ngàn năm có một.
Vĩnh Xương Đế chưa biết chuyện quân Lĩnh Nam ngấm ngầm tạo phản, Hàn Chập ẩn núp đã lâu, tự lấy bản thân ra làm mồi, dẫn dụ thích khách.
Vừa mới qua rằm, trên trời cao, ánh trăng sáng vằng vặc.
Gió đêm phấp phới, thích khách nhẹ nhàng lại gần, từng bước lọt vào mai phục của Cẩm Y Vệ. Lĩnh Nam gần biên cương, dân chúng hung hãn, binh lính của Lục Bỉnh Khôn nổi tiếng thô bạo, ra tay tàn nhẫn, Hàn Chập vừa phải tự bảo vệ mình, vừa phải dụ địch, mặc dù đã diệt trừ hơn non nửa, nhưng vẫn có hai mươi tên bám sát theo, nếu muốn bắt sống bọn chúng, cũng thập phần khó khăn.
Cũng may sắp tới địa giới kinh thành, Cẩm Y Vệ đã giăng sẵn thiên la địa võng, không còn cố kị như lúc trước.
Tiếng chuông từ trạm canh gác vọng lại, thích khách kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cẩm Y Vệ ẩn nấp ở hai bên sườn núi dũng mãnh xông tới.
Hàn Chập phản pháo, Phàn Hành dẫn người cắt đứt đường lui, mấy chục cao thủ Cẩm Y Vệ vây thích khách vào tròng.
Dưới đêm tối, chỉ có tiếng chém giết vang lên, chim chóc hoảng sợ, vội vã bay đi.
Cao thủ Cẩm Y Vệ đều được huấn luyện bài bản, sau khi khống chế thích khách, lập tức đoạt độc dược trong miệng chúng, trói lại bằng xích sắt. Chờ tới khi trận chiến kết thúc đã là nửa đêm, đội quân cưỡi ngựa hồi kinh, ngoại trừ tiếng ngựa hí vang, còn có tiếng phạm nhân ho khùng khục.
Phàn Hành thẩm vấn thâu đêm, Hàn Chập ra ngoài hai tháng, trong lúc chờ kết quả thẩm vấn, hắn tranh thủ giải quyết nốt công vụ còn tồn đọng.
Sáng hôm sau vẫn tổ chức thi đấu, mặc dù Vĩnh Xương Đế tới biệt uyển giải sầu, nhưng không thể trì hoãn chuyện triều chính, hắn ta lười quan tâm, giao hết cho Hàn Kính và Chân Tự Tông, không có chuyện gì quan trọng thì đừng đi tìm hắn ta.
Nghe tin tối hôm qua quân Lĩnh Nam tạo phản, kinh thành lo lắng hốt hoảng.
Triều đình nhốn nháo như ong vỡ tổ, Hàn Kính và Chân Tự Tông trấn an dư luận, sai Bộ Binh Thượng Thư và Hộ Bộ Thượng Thư tới biệt uyển thỉnh chỉ. Hàn Chập trở về từ cõi chết, suốt một đêm không ngủ, lại thêm chuyện quân Lĩnh Nam tạo phản, hắn không rảnh quay về Hàn gia.
Sau khi tan triều, hắn tới Cẩm Y Vệ, tự mình thẩm vấn thích khách, tới khi xuất môn, trời đã ngả chiều hôm.
. . .
Trong Ngân Quan Viện, Lệnh Dung đang thèm thuồng nhìn miếng thịt kho tàu.
Thịt ba chỉ thượng đẳng cắt thành khối nhỏ vừa miệng, trên lớp bì khoét mấy ô vuông [1], tẩm thịt với hành, gừng và các loại mắm muối, nêm thêm chút rượu, chờ hầm chín, lại bỏ thêm dầu vừng vào, hương thơm nức mũi. Nàng cắn thử một miếng, mềm mà không ngấy. Trong phòng bếp chỉ có hương thịt thơm nồng, ngay cả Khương cô cô và Tống cô cô đều bị dụ tới đây, đứng chờ trước phòng bếp.
Hồng Lăng bưng thịt qua, hai người tự nhiên thưởng thức, luôn miệng khen ngon.
Lệnh Dung vô cùng đắc ý, lại sai Hồng Lăng xắt thêm mấy miếng, từng tảng thịt nóng hôi hổi bốc khói, nàng đang định mang tới chòi nghỉ mát, nhâm nhi hưởng thụ, bỗng thấy dáng người cao ngất dưới tán cây tử đằng, xiêm y tối màu phấp phới, cách nhau mười bước, nhưng nàng vẫn nhìn thấy họa văn chìm in trên y phục của hắn.
Hàn Chập chưa cởi bội kiếm, kim quan sáng chói, đôi mắt sâu thẳm, pha thêm chút mệt mỏi.
Lệnh Dung có hơi bất ngờ, cả người run lên, chậm chạp lại gần, hỏi: "Phu quân về rồi."
Hàn Chập còn tưởng nàng sẽ vui mừng chào đón hắn.
Hàn Chập "Ừ" một tiếng, nhìn cái bàn cách đó không xa, "Đang làm gì đấy?"
"Thịt kho tàu." Lệnh Dung đưa đĩa cho Hồng Lăng, sai nàng ta mau chuẩn bị cơm, nàng đi theo sau Hàn Chập. Vào phòng, Hàn Chập đặt trường kiếm lên án thư, hắn cúi đầu cởi áo khoác ngoài, khuôn mặt lạnh lùng, thấy Lệnh Dung đi vào, hắn chỉ liếc nhìn, lặng im không nói.
Lệnh Dung giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của hắn, cất trường kiếm về đúng chỗ, thuận miệng hỏi: "Phu quân về từ bao giờ?"
"Tối qua." Hàn Chập cởi kim quan, cả người vẫn lạnh lẽo, tích chữ như vàng.