Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Trong đêm hè, chỉ có tiếng lá xào xạc.
Lệnh Dung cố hết sức mới đuổi kịp Hàn Chập, vội ghìm ngựa, khuôn mặt bị gió đêm thổi nên phiếm hồng, ánh mắt lại vô cùng bướng bỉnh, nàng ngăn Hàn Chập lại, nói: "Phu quân, chỉ mất một nén hương thôi, ta sẽ nói ngắn gọn nhất có thể." Bởi vì nàng lo lắng, dùng hết sức cưỡi ngựa, lúc này liền thở hồng hộc.
Hàn Chập nhìn nàng một lúc, "Bắt buộc phải nói?"
"Đúng vậy!"
Sau khi thành gia lập thất, từ trước tới nay hắn luôn thấy nàng dịu ngoan nhu thuận, chưa bao giờ thấy nàng cố chấp như vậy, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, không hề cố kị như ngày thường. Bởi vì vừa tắm xong, mà nay lại cưỡi ngựa chạy tới, cả người nàng lạnh lẽo, bị gió thổi qua, bỗng nhiên nàng giơ tay che mũi, hắt xì một cái.
Hiển nhiên là nhiễm phong hàn.
Hàn Chập hơi dao động, bảo Đường Đôn đi trước, hắn sẽ theo sau, sau đó xoay người xuống ngựa, vươn tay về phía Lệnh Dung, "Đi xuống."
Lệnh Dung vịn lấy tay hắn xuống ngựa, nàng không nhịn được, hắt xì thêm cái nữa, rụt cổ lại.
"Không hề suy nghĩ gì cả, cứ thể đuổi theo ta, nếu bị phong hàn hoặc gặp phải kẻ xấu thì làm sao bây giờ?" Hàn Chập giáo huấn, lấy áo choàng của mình khoác cho nàng, thấy cách đó không xa có phòng trọ, liền mang Lệnh Dung qua đó.
Phòng trọ này ở gần cổng thành, thường có khách qua đường ở trọ qua đêm, vậy nên có tiểu nhị chuyên phụ trách ca đêm.
Thấy hai người đi vào, tiểu nhị ân cần chăm sóc, "Hai vị khách quan muốn ở trọ sao?"
"Nấu cho ta một chén canh gừng." Hàn Chập tiện tay ném mấy thỏi bạc, tiểu nhị vội nhận lấy, Lệnh Dung lại nói thêm, "Mang cho ta bút và giấy." Thấy gần đó có một phòng trống, có vẻ giống với nhã gian, nàng hỏi, "Ta có thể qua đó không?"
"Thưa phu nhân, người có thể vào."
Lệnh Dung nhanh chóng đi vào, lấy tờ giấy hoa đào ra, đặt lên trên bàn.
"Đây không phải chữ viết của ta." Nàng nhíu mày nhìn Hàn Chập, "Ta không biết phu quân có tin hay không, nhưng ta và Cao Tu Viễn không có quan hệ gì cả, càng không có tâm tư, có trời đất chứng giám! Tuy Tĩnh Trữ Hầu phủ xuống dốc, không hiển hách bằng các nhà khác, nhưng phụ mẫu và huynh trưởng ta đều là người hiểu lễ nghĩa, lấy phu phải theo phu, đã là chính thê thì phải làm tròn bổn phận của một chính thê. Từ khi gả cho phu quân, có bà mẫu yêu thương, Dao Dao coi ta như tỷ muội ruột thịt, phu quân khoan dung độ lượng, chàng cũng biết tính tình của ta, tuyệt đối không làm chuyện bội bạc này."
"Còn bức thư này..." Lệnh Dung đẩy về phía Hàn Chập, "Hai câu thơ này, lúc sinh thời Ngọc Khê viết ra, mặc dù thơ của ngài ấy rất hay, nhưng ý nghĩa quá mức thâm sâu, vậy nên ta không thích. Ngoài ra lời ghi chú bên dưới quá mức lộ liễu, giấu đầu hở đuôi! Phu quân nghĩ mà xem, nếu ta có tà tâm, nhất định sẽ viết để người ngoài không hiểu, vậy tại sao ta lại viết rõ ràng như thế này?"
Bên ngoài có tiếng bước chân, tiểu nhị mang giấy và bút tới, nàng liền chấm mực viết chữ.
"Quan trọng nhất, chữ trên bức thư này giống hệt chữ của ta, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy có sơ hở." Nàng chép lại hai câu thơ, sau đó đặt tờ giấy hoa đào lên, so sánh với nhau, "Mặc dù người viết bức thư này có thể giả mạo chữ viết, nhưng chỉ có nét mà không có hồn. Hai câu thơ tình hương diễm, gửi gắm biết bao tình cảm, diễn tả nỗi lòng tương tư triền miên, vậy mà chữ viết ở đây lại có phần cứng nhắc khô khan, người viết không hề có chút tình cảm nào, giống như đang viết kinh Phật vậy."
Dứt lời, nàng đặt bút lông lên bàn, lưu lại nét mực cuối cùng.
Hàn Chập cúi đầu nhìn, quả thật chữ trên tờ giấy hoa đào rất quy củ, giống như đang chép kinh Phật, so sánh với nét chữ của Lệnh Dung, quả thật là có phần khác biệt.
Lệnh Dung nhìn sắc mặt hắn, biết hắn nghe lọt.
Tảng đá treo trong lòng, cuối cùng cũng biến mất, lúc này Lệnh Dung mới dò hỏi, "Phu quân tìm thấy nó ở đâu?"
"Ngay trong phòng ngủ, kẹp trong quyển sách nàng hay đọc."
"Vậy càng không thể." Lệnh Dung thở phào nhẹ nhõm, "Trong Ngân Quang viện luôn có Khương cô cô và Tống cô cô trông coi, mặc dù ta thường hay đọc sách, nhưng đọc xong rồi thì để lại giá sách của phu quân, kẹp tờ giấy này ở trong sách, là ngại ta sống quá mức thuận lợi sao?" Nàng vội nói thêm, "Nếu ta làm loại chuyện ngu xuẩn thế này, chính là tự đẩy bản thân vào chỗ chết, khiến phu quân thất vọng. Tuy Lệnh Dung còn nhỏ, nhưng vẫn biết đâu là nặng đâu là nhẹ."
"Ta biết." Hàn Chập lạnh nhạt nói, "Cho dù nàng có viết, thì cũng là lén lút viết."
"Ý ta không phải như vậy!" Lệnh Dung gấp gáp nói.
Hàn Chập nhếch môi cười, nhìn tờ giấy hoa đào kia, cho vào ống tay áo.
Lúc ấy hắn để lại tờ giấy hoa đào, không phải vì tức giận làm mất lí trí, mà là muốn đánh cược thái độ của Lệnh Dung, có nên tin tưởng nàng hay không. Lệnh Dung không thèm lau tóc mà đã chạy thẳng tới thư phòng của hắn, hắn liền biết tâm ý của nàng, chắc chắn tờ giấy này có vấn đề. Cho tới khi nàng cưỡi ngựa đuổi theo, hắn lại càng thêm chắc chắn, mà nay nàng đối chứng tất cả, nhìn chữ viết trên bàn, hắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Nếu không phải nàng viết, vậy ai là người viết bức thư này?
Có kẻ có ý định vu oan, dám vươn tay tới Ngân Quang viện, sau khi trở về, nhất định phải điều tra.
Hàn Chập tối mặt, thấy Lệnh Dung vẫn nơm nớp lo sợ, liền vuốt cằm nói: "Được rồi, ta tin nàng."
Lệnh Dung