Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Từ cuối mùa xuân, đã hơn nửa năm Tống Kiến Xuân chưa gặp Lệnh Dung, ông vui mừng, vội đỡ nàng dậy. Thấy Hàn Chập chắp tay, gọi ông một tiếng "cữu cữu", ông vô cùng bất ngờ, khẽ mỉm cười, thỉnh hai người vào trong.
Tống Trọng Quang theo sát đằng sau, nhìn Hàn Chập, rồi lại nhìn Lệnh Dung, "Biểu muội, đã lâu không gặp."
Lệnh Dung hành lễ, ân cần thăm hỏi, "Biểu ca."
Thiếu niên mới mười sáu tuổi, vóc người cao gầy, hắn đứng ở hành lang, giống hệt trong trí nhớ của nàng.
Lệnh Dung cố gắng không nghĩ tới chuyện xưa, cùng Tống Kiến Xuân vào trong, đi tới cổng thì thấy cữu mẫu Nguyễn thị ra nghênh đón, nàng hành lễ. Vào sảnh, Lệnh Dung dâng lễ vật lên, Tống Kiến Xuân thấy hổ ngọc, đương nhiên là cực kì vui mừng, Nguyễn thị cũng rất thích cây trâm kia, chỉ có duy nhất Tống Trọng Quang, hắn cười vô cùng miễn cưỡng, thất thần vuốt ve đống bút mực.
Mọi người tề tựu đông đủ, cùng nhau ăn cơm.
Tống Kiến Xuân vui mừng xong, nhìn thấy chỉ có Lệnh Dung và Hàn Chập tới, không thấy đám tôi tớ tùy tùng đi theo, thậm chí không hề gửi thư hỏi thăm mà đã tới đây, ông vô cùng nghi hoặc, hỏi: "Kiều Kiều, con tới Đàm Châu mà không mang nha hoàn theo sao?"
Lệnh Dung nhìn Hàn Chập, mím môi cười.
Hàn Chập trả lời, "Là do con sơ sẩy. Tin tức Phùng Chương phản loạn truyền đến kinh thành, Lệnh Dung lo lắng cho huynh trưởng, vậy nên trở về Kim Châu hỏi thăm tin tức, ai ngờ Hình bộ đại lao để xổng phạm nhân, hắn ta bắt nàng làm con tin. Sợ nàng xảy ra chuyện không hay, người Cẩm Y Vệ nhanh chóng truy bắt, đến địa giới Quy Châu thì cứu được nàng. Nàng nhớ cữu cữu, vậy nên nhân tiện tới đây thăm."
Tống Kiến Xuân lo lắng nhìn Lệnh Dung, "Phạm nhân kia có làm con bị thương không?"
"Không có. Hắn bắt con làm con tin, đương nhiên không dám làm gì xấu. Hơn nữa có phu quân giải cứu kịp thời, ra tay quyết đoán, hắn ta còn chưa kịp hồi thần, phu quân đã cứu được con." Lệnh Dung mỉm cười, sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên không có vấn đề gì.
Tống Kiến Xuân nhẹ nhàng thở ra.
Tống Trọng Quang lại kinh hãi, nhíu mày nhìn Hàn Chập, "Lúc biểu muội về Kim Châu, có tùy tùng đi theo không? Nếu hắn ta bắt biểu muội làm con tin, chắc chắn hắn ta biết thân phận của muội. Sau này xuất môn, muội phải mang thêm nhiều tùy tùng hơn mới được."
Giọng điệu cực kì bất mãn.
Hàn Chập nhìn hắn, hiếm khi nhẹ giọng, "Sau này sẽ lưu ý kĩ."
"Có thể cứu được người về, bình an vô sự là tốt lắm rồi." Tống Kiến Xuân hòa giải, "Ta có nghe tin của Phùng Chương, thế tới hung mãnh, không phải là kẻ dễ đối phó. Không biết Tiểu Ích ở Sở Châu có sao không?"
"Huynh trưởng đã gửi thư về nhà, nói là may mắn có bằng hữu giải cứu, bảo toàn tính mạng."
Tống Kiến Xuân vuốt cằm, nghe Hàn Chập đề cập tới Phùng Chương, ông vô cùng lo lắng.
. . .
Sau khi ăn xong, Tống Kiến Xuân và Hàn Chập tới nha môn, Tống Trọng Quang bị Tống Kiến Xuân bắt tới thư viện gần đó, chỉ còn Lệnh Dung ở trong phủ, bầu bạn trò chuyện với Nguyễn thị.
Trước khi Tĩnh Trữ Hầu phủ tan cửa nát nhà, Nguyễn thị đối xử với Lệnh Dung rất tốt, đương nhiên ngay lúc này, bà cũng trưng ra vẻ mặt ôn hòa.
Mặc dù kiếp trước nàng và vị bà mẫu này không hòa hợp, nhưng qua một đời, có một bà mẫu tốt như Dương thị, nàng đã không còn quan tâm tới chuyện xưa, thấy Nguyễn thị lấy lòng nàng, hai người trò chuyện rất hòa hợp.
Hai người ở phòng khách uống trà, Nguyễn thị hỏi tình hình sau khi Lệnh Dung xuất giá, Lệnh Dung cũng chỉ đề cập chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Nghe nàng kể bà mẫu và tiểu cô Hàn gia rất tốt, Nguyễn thị còn tiếc nuối, cười đùa, "Năm ngoái cữu cữu con còn nói với cữu mẫu, con và Tống Trọng Quang là thanh mai trúc mã, vô cùng hòa hợp, chờ con lớn hơn chút nữa sẽ hỏi cưới, ai ngờ lại bị Hàn gia đoạt mất. Hàn gia đối xử với con rất tốt, vậy là cữu mẫu yên tâm rồi." Sau đó gọi người mang lễ vật lên, để Lệnh Dung đưa cho Dương thị, coi như một phần tâm ý.
Lệnh Dung cảm tạ, không hùa theo câu nói vừa rồi của bà.
Tuy ước muốn của Nguyễn thị không thành, nhưng thái độ kiếp trước của Nguyễn thị khiến nàng vô cùng mệt mỏi, chỉ cảm thấy lòng người dễ thay đổi, giờ nhớ lại, chuyện xưa đã không còn quan trọng. Chỉ có mỗi lần nhìn thấy Tống Trọng Quang, trong lòng sẽ như tồn tại một cái gai, thỉnh thoảng lại nhói đau.
Nhưng so với ban đầu, hiện tại hồi ức đã phai nhạt đi rất nhiều.
Dạo quanh hậu viện Tống gia, Lệnh Dung lại nhớ tới kiếp trước, chính là buổi chiều ngày hôm đó...
Đầu hạ trời nóng, mẫu đơn vừa nở hoa, nàng ngủ cạnh tảng đá, vừa mở mắt liền thấy có người đứng trước mặt, thần sắc nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm. Lúc đó Hàn Chập đã là Tướng quân, phong thái hơn người, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người ta khó quên.
Lệnh Dung tới gần gốc cây mẫu đơn, ngồi cạnh tảng đá, nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy Hàn Chập trước mặt.
"Nếu hòa ly, ta cưới nàng."
Gió thổi qua, dường như lúc hắn xoay người có thể ngửi được hương rượu trên người.
Lệnh Dung cầm khăn tay, bỗng nhiên bật cười.
Hắn cưới nàng rồi, giờ nàng lại muốn hòa ly.
Kiếp trước hòa ly là do Tống Trọng Quang phụ bạc, vậy còn kiếp này thì sao?
Nghĩ lại, Hàn Chập đối xử với nàng rất tốt. Hắn phải gánh vác trọng trách trên người, đến muội muội ruột là Hàn Dao mà hắn cũng cư xử lạnh lùng, phòng bếp và đồ dùng cá nhân không cho người ngoài tự ý đụng chạm, nhưng nàng lại là ngoại lệ, thậm chí còn tự mình xuống bếp, nấu nướng cho nàng. Sau khi bị Trường Tôn Kính bắt cóc, hắn đặc biệt tới cứu, xưa nay kẻ vốn trầm ổn, lạnh lùng tàn nhẫn như hắn, ngày ấy lại ở trước mặt cấp dưới, tùy ý để nàng hoảng loạn ôm lấy.
Thậm chí tình ý đêm đó, hắn tức giận ra khỏi phòng, nhưng lúc sau quay về vẫn ôm nàng ngủ.
Nếu không có Đường Giải Ưu liên tiếp sinh sự, lão thái gia như hổ rình mồi, không phải con đường phía trước khó lường, có Dương thị từ ái quan tâm, Hàn Dao sảng khoái thân mật, phu quân Hàn Chập bảo hộ khoan dung, nàng sẽ vô cùng thỏa mãn.
Huống chi Hàn Chập còn vang danh như vậy.
. . .
Nhớ lại chuyện trước kia, Lệnh Dung thất thần hồi lâu, chờ buổi chiều Hàn Chập quay về, nàng lại thêm quan tâm săn sóc.
Hàn Chập vì công vụ mà đến, lúc trước ở khách điếm bàn bạc với đám trọng