Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Dương thị bảo dưỡng cơ thể rất tốt, hiếm khi sinh bệnh. Vốn tối hôm qua không sao, nhưng sau khi quay về phòng nghỉ ngơi, bà và thái phu nhân có tranh chấp vài câu, khơi gợi nhiều chuyện không hay, lúc đó bà còn uống vài chén rượu, lúc quay về Phong Hòa Đường cảm thấy cả người không thoải mái, liền cởi áo choàng ra cho thông khí.
Ai ngờ ban đêm gió rét, thân thể chịu lạnh, sáng nay tỉnh dậy liền thấy đau đầu.
Hàn Mặc đã thỉnh thái y tới bắt mạch, kê toa xong, lúc này đang sắc thuốc ở phòng bếp.
Ông ngồi cạnh giường, trên người mặc áo dài, khuôn mặt nghiêm cẩn, nho nhã đoan chính.
Nhiều năm trước, ông từng là tài tử nổi danh kinh thành, tinh thông văn võ, khí độ hơn người, lấy thân phận Thám Hoa cưới thiên kim Hầu phủ, hai bên hòa hợp, tình cảm viên mãn. Sau khi nạp Triệu thị làm thiếp, tình cảm phu thê đóng băng, thậm chí sau khi Triệu thị chết, hai người vẫn lạnh nhạt. Hai mươi năm qua Hàn Mặc chưa bao giờ nạp thêm nữ nhân khác, nhưng chuyện cũ xảy ra, mặc dù hai người hòa hợp, nhưng không còn lưu luyến như thưở mới tân hôn.
Hàn Mặc vốn là thiếu niên phấn chấn, nhưng sau khi chuyện kia xảy ra, ông thu liễm tính tình, thậm chí có một thời gian đóng kín cửa, không cho bất kì ai lui tới. Sau này tinh thần của ông sa sút rất nhiều, mới bốn mươi tuổi, mái tóc đã lấm tấm sương trắng.
Trong phòng có than ấm, phu thê hai người một ngồi một nằm.
Dương thị dựa vào gối mềm, lạnh nhạt nói: "...Mặc dù Chinh Nhi không phải con ruột của ta, nhưng nó và Tồn Tĩnh luôn hòa hợp, lại được nhận nuôi dưới danh nghĩa của ta, mấy năm nay ta luôn yêu thương, quân tâm chăm sóc nó. Phụ thân muốn ta tìm nhiều mối, ta cũng chậm rãi chọn lựa. Sở dĩ ta không muốn nó cưới nữ tử Chân gia, bởi vì ta sợ tương lai tình thế biến đổi, Chinh Nhi đứng giữa sẽ khó xử. Thái phu nhân nghe xong, lại vu oan cho ta lấy việc công trả thù tư, không muốn Chinh Nhi sống tốt, không để nó cưới thiên kim danh gia, lại muốn tìm nữ tử dòng dõi thấp, rõ ràng không coi trọng Chinh Nhi!"
"Ta hiểu ý nàng." Hàn Mặc lấy nước ấm từ nha hoàn, đưa cho bà, lại phất tay cho người lui xuống, "Hiện tại nữ tử Chân gia hữu dụng, nhưng nếu tương lai gặp chuyện không may, Chinh Nhi bắt buộc phải bỏ. Nên bỏ con đường này, tìm một con đường khác tốt hơn."
Dương thị cười lạnh, "Nhưng thái phu nhân không nghĩ như vậy, bà cảm thấy ta đang cố ý ngáng chân. Hồi bé Tồn Tĩnh là người như thế nào? Thích nói thích cười, là một đứa nhỏ bướng bỉnh hoạt bát, vậy mà mới có mấy năm, nó đã trở thành người độc ác tàn nhẫn, ngay cả muội muội và tức phụ cũng sợ nó. Việc đã đến nước này, ta không còn lời nào để nói. Khó khăn lắm mới nuôi lớn được Chinh Nhi, chẳng lẽ cũng muốn biến nó thành kẻ tâm ngoan thủ lạt, không nể tình thân? Ta rất lo lắng."
"Ta và phụ thân đều biết nàng đối xử với Chinh Nhi như con ruột." Hàn Mặc châm chước, thở dài, "Nàng cũng hiểu tính tình mẫu thân, bệnh đã lâu, lòng dạ hẹp hòi, chuyện gì cũng lo lắng."
"Lòng dạ hẹp hòi thì có thể tùy ý làm tổn thương người khác?" Dương thị là người kiên cường, cho dù bà có sinh bệnh, lòng vẫn tràn ngập hận ý.
Đối với thái phu nhân, Dương thị có khúc mắc vô cùng sâu đậm.
Tiểu cô nương xuất giá, ai chẳng muốn tình cảm hai bên hòa hợp, phu thê một lòng, có trượng phu yêu thương bảo vệ? Lúc ấy bà mặc giá ý, trong lòng thấp thỏm hy vọng. Nhưng Ngụy thị ở giữa tác oai tác quái, vô cớ sinh sự, coi tình cảm của hai người là một chuyện gì đó rất ghê tởm, không ngừng khiến phu thê hai người xa cách. Sinh hài tử chưa được bao lâu, vì quá mức thương tâm mà Dương thị đổ bệnh, phải mất hai, ba năm mới hồi phục.
Lúc đó hai người còn trẻ, bà tức giận không chịu cúi đầu, Hàn Mặc biết mọi chuyện không thể vãn hồi, càng ngày càng ủ rũ.
Chinh Nhi vô tội, Dương thị coi hắn như con ruột của mình, Hàn Mặc cũng thu liễm tính tình, chuyên chú chính sự, phu thê hai người thuận buồm xuôi gió.
Chỉ có duy nhất Ngụy thị, năm nào cũng nhắc lại chuyện xưa, chì chiết, đâm chọc bà.
Hàn Mặc cũng biết tính tình mẫu thân, thấy Dương thị căm tức, đành phải khuyên, "Có thể do Giải Ưu ở trên đạo quan chịu khổ, mẫu thân không cầu xin được phụ thân, vậy nên mới giận chó đánh mèo, việc này oan ức nàng rồi. Nàng đã bận rộn quanh năm, nhân dịp này an ổn tĩnh dưỡng, mùng sáu ta và nàng về nhà mẹ đẻ, còn có thể ra ngoài trường đua, bắn cung giải sầu."
"Không nhọc chàng quan tâm."
Hàn Mặc cười cười, "Không muốn đi?"
Dương thị lạnh giọng, "Ta vẫn đang nhiễm phong hàn, không muốn đi."
"Ta đành đi một mình vậy, nghe nói đứa bé kia thông minh kháu khỉnh. Ta họa lại mặt nó, mang tranh về cho nàng nhé?"
Dương thị sửng sốt, lúc này nàng mới nhớ huynh trưởng vừa có thêm tôn tử, toàn gia vui mừng, trừ ngày Tết mở tiệc chiêu đãi, mùng sáu còn làm thêm tiệc rượu mừng đầy tháng, thỉnh thân thích về thăm. Bà đang giận dỗi, lại quên mất chuyện này, đành im lặng không lên tiếng.
Giận dữ đều đã tiêu tan từ tối hôm qua, thần sắc của bà hòa hoãn hơn chút.
Lúc này Hàn Mặc đứng dậy, "Bọn nhỏ đang ở ngoài, đừng để chúng nó lo lắng."
"Chuyện Chinh Nhi thì sao?"
"Lão thái gia quyết định, chúng ta cứ làm theo. Phụ thân không phải hiền mẫu như nàng, sợ lão nhân gia vẫn chọn Chân gia, chúng ta khó có thể lay chuyển. Từ lúc nghị thân cho tới khi thành hôn, ít nhất cũng phải để sang năm, đến lúc đó sẽ xem tình hình thế nào. Nhưng mà..." Hàn Mặc dừng lại, "Lúc Chân gia mở tiệc chiêu đãi, phu nhân nhất định phải đến, bảo Nhị muội đi cùng, ta lo lắng."
"Ta biết." Dương thị lạnh nhạt.
Mười mấy năm làm chủ mẫu, bà biết rõ đâu là lợi, đâu là hại. Lúc này căm tức, là vì không muốn Hàn Chinh chịu khổ, đồng thời vô cùng khó chịu trước thái độ của thái phu nhân.
Thấy Hàn Mặc cười làm lành, Dương thị nguôi giận hơn rất nhiều, bỗng nhớ tới chuyện khác, "Đúng rồi, nghe nói Hoàng Hậu bị ốm, ta định vào cung vấn an, tiện thể xem thái độ của Chân gia."
"Hoàng Hậu bị Phạm Quý Phi đè ép, Chân gia muốn tìm thêm trợ lực, cho dù đối phương ra sao, họ nhất định sẽ nắm chặt mối hôn sự này."
"Chuyện này ta tự có tính toán. Ta muốn mang Lệnh Dung theo, ý chàng như thế nào?"
"Phó thị?" Hàn Mặc bất ngờ, "Mang nó theo làm gì?"
"Tiến cung lộ mặt, chờ phong cáo mệnh, coi như có thêm chuyện vui." Dương thị tức giận, "Chẳng lẽ chàng còn chờ đứa con kín như hũ nút kia an bài?"
Hàn Mặc vuốt cằm, "Vẫn là phu nhân lo lắng chu toàn."
. . .
Hàn Chập và Lệnh Dung chờ Hàn Mặc xuất môn, tiến lên vấn an, cùng nhau đi vào.
Sắc mặt Dương thị đã tốt hơn rất nhiều, nói là chỉ
Hiện tại chưa có video trên youtube: https://www.bilibili.com/video/av44864500/