Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
[*] Kim ốc tàng Kiều (Nhà vàng cất người đẹp): Là một trong những câu ngạn ngữ nổi tiếng nhất của Trung Quốc, dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình, cũng được biết đến như lời định ước của phu quân với thê tử. Ngoài ra, ở đây, Kiều cũng có thể hiểu là Kiều Kiều – nhũ danh của Lệnh Dung
Hoàng Đế ban cho Điền Bảo dinh thự ngay sát hoàng cung, sừng sững uy nghiêm. Bởi vì ngày Tết không phải thiết triều, mấy ngày qua Vĩnh Xương Đế ở chỗ Phạm Quý Phi, tối hôm qua Điền Bảo canh gác suốt đêm, sáng sớm mới có thời gian rảnh, dặn dò tiểu đồ đệ ở lại hầu hạ, ông về trạch viện nghỉ ngơi trước.
Ai ngờ vừa về tới nơi, quản sự đã vội vàng báo tin, nói tối hôm qua ám sát thất bại, thích khách đều bị giải tới Cẩm Y Vệ.
Điền Bảo nghe xong thì giận dữ, trách cứ quản sự xong, ông ngồi ở trong sân, lo lắng nghĩ cách thoát thân. Càng nghĩ càng không tìm được biện pháp chu toàn, dù sao thích khách đều đã bị bắt, tay ông có dài như thế nào cũng không chen vào được địa bàn của Hàn Chập. Chỉ cần Hàn Chập nghiêm hình tra khảo, nhất định có thể đẩy tội danh ám sát Ngự Sử lên đầu ông.
Ông không thể giết người diệt khẩu, cũng chỉ còn cách cầu xin Hoàng Đế, ỷ vào sự tín nhiệm của Vĩnh Xương Đế để đổi lấy bình an.
Chuyện này, từ trước tới nay ông đã làm rất nhiều. Mặc dù hiện giờ đang rơi vào thế bị động, nhưng chỉ cần ông nhẹ giọng cầu xin, nhắc tới kỉ niệm xưa cũ tốt đẹp, lại thêm mắn dặm muối Hàn Chập bẫy ông, chắc chắn Vĩnh Xương Đế sẽ kiêng kị ôm hận, thậm chí còn che chở ông. Dù sao Hoàng Đế là Thiên Tử, vẫn có đủ năng lực để bảo vệ ông.
Nhưng ông có ý định lấy mạng Ngự Sử, thế lực thù địch sẽ lấy đây làm cái cớ, cắn mãi không buông.
Điền Bảo từ một tên thái giám hèn mọn thăng chức thành đại tổng quản, trần đời hận nhất kẻ nào lấy thân phậm của ông rẻ rúng trào phúng, nghĩ tới tấu chương buộc tội của Ngự Sử, trong lòng lại càng hận.
Đúng lúc này tiểu thái giám tới bẩm báo, nói Cao Tu Viễn ở bên ngoài, ông có hơi bất ngờ, vội bảo người mời vào.
. . .
Lần đầu tới đây, trong lòng Cao Tu Viễn ngập tràn cảm kích, bây giờ quay trở lại, hắn chỉ thấy chán ghét, không muốn vào đại sảnh, chỉ đứng ở trong đình.
"Hôm nay ta tới đây là muốn hỏi hai chuyện." Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt híp của Điền Bảo, "Hách chưởng quầy là người của ông?"
Điền Bảo phất tay áo, cười nói: "Nó là con nuôi của ta. Sao, nó nói cho con rồi à?"
Cao Tu Viễn nắm chặt hai tay.
Thảo nào! Lúc trước khi hắn rời kinh, Hách chưởng quầy ra sức khuyên nhủ, lần này hắn hồi kinh, thinh thoảng Hách chưởng quầy sẽ nhắc tới chuyện Điền Bảo phái người tới thăm hắn, dốc lòng quan tâm, khuyên hắn đi thăm vị biểu thúc "cô độc" kia. Cho tới sáng nay, sau khi phát hiện Hách chưởng quầy có quan hệ với Điền Bảo, sự biết ơn, kính trọng của hắn với ông ta như bị đóng băng, lạnh lẽo tới tận xương.
Lừa gạt chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn, Cao Tu Viễn hiểu được, Hách chưởng quầy đã dần đẩy hắn lên chung một con thuyền với Điền Bảo.
Điền Bảo là người mà hắn không muốn dây dưa nhất, trong lúc tức giận, Cao Tu Viễn liền vội vàng tới đây tra hỏi.
Ai ngờ, tất cả đều như hắn dự đoán.
Hai tay Cao Tu Viễn run nhẹ, bỗng nhiên quản sự đi tới, nói nhỏ vài câu với Điền Bảo.
Sắc mặt Điền Bảo tối sầm, hai mắt căng thẳng, nhìn về phía Cao Tu Viễn.
"Từ phố văn chương tới đây?"
"Đúng vậy."
"Lão Hách bị người của Cẩm Y Vệ bắt đi?"
"Đúng vậy." Cao Tu Viễn cắn răng, cười lạnh, "Người của Cẩm Y Vệ, đúng là mắt sáng như đuốc."
"Vô liêm sỉ!" Điền Bảo giận dữ.
Cao Tu Viễn không quan tâm tới Điền Bảo nữa, hắn lùi lại nửa bước, "Lúc trước ta vẽ bức tranh mô phỏng theo nét vẽ của Tân Vĩ tiên sinh, có phải Hách chưởng quầy đưa nó cho ông?"
"Vẽ rất giống, có thể đánh tráo thật giả, quả nhiên ánh mắt của ta không tồi." Điền Bảo không hề phủ nhận.
"Vậy...Bức tranh Tân Vĩ tiên sinh vẽ, được treo trong nhà thượng thư đại nhân..."
Điền Bảo giật mình, ánh mắt lảng tránh, cuối cùng gật đầu cười lạnh, "Chuyện này coi như ngươi có công lớn, không uổng công ta nhận nuôi ngươi, lại cứu sống phụ thân ngươi."
Khuôn mặt Cao Tu Viễn tối sầm, cả người như rơi vào hầm băng.
Từ trước tới nay, bức tranh vẽ thác nước của Tân Vĩ tiên sinh được coi như bảo vật vô giá, nếu là người đam mê thưởng tranh, tặng hắn bức tranh của Tân Vĩ tiên sinh còn đáng quý hơn tặng hắn vạn lượng hoàn kim. Sau khi hồi kinh, Hách chưởng quầy từng đưa bức tranh của Tân Vĩ tiên sinh cho Cao Tu Viễn xem. Lúc ấy Hách chưởng quầy nói, bức tranh này là ông ta mượn được, không thể đoạt mất của người ta, nhưng ông lại vô cùng thích nó, nhờ hắn vẽ lại hai bức tranh giống y hệt, lúc rảnh rỗi sẽ thưởng thức.
Khi đó Cao Tu Viễn cảm kích ông ta, hắn cũng vô cùng ngưỡng mộ Tân Vĩ tiên sinh, khó có cơ hội được nhìn thấy tranh của tiền bối, liền vui vẻ đáp ứng.
Từ ngày hôm đó, Cao Tu Viễn dốc lòng vẽ tranh, ngoại trừ bức tranh vẽ tặng Hàn Dao, thời gian còn lại, hắn mất ăn mất ngủ, nghiền ngẫm vẽ tranh. Đầu tháng chạp, rốt cuộc hắn cũng vẽ xong, giao lại cho Hách chưởng quầy.
Cao Tu Viễn vẽ thác nước đã rất đẹp, sau khi tham khảo bút tích của Tân Vĩ tiên sinh, bức tranh của hắn lại càng thêm hoàn hảo.
Mới đầu hắn cũng không để ý, ai ngờ năm ngoái đi thưởng tranh, bộ binh thượng thư đưa bức tranh của Tân Vĩ tiên sinh cho hắn xem, hắn cẩn thận nhìn qua, cảm giác có gì đó không đúng. Lúc ấy còn tưởng là bản thân nhìn lầm, giờ xem ra, chắc hẳn Hách chưởng quầy đưa bản gốc cho Điền Bảo, lại khắc con dấu lên bản giả, tạo cảm giác bức tranh này có tuổi thọ đã lâu, vàng thau lẫn lộn.
Lưu thượng thư là người si mê thưởng tranh, nhưng ông ấy không biết phân biệt thật giả, nhìn thấy "con dấu" này, vô cùng cảm kích Điền Bảo.
Cao Tu Viễn run giọng, "Một bức khác đâu?"
"Coi như ngươi có phúc, đã dâng lên cho Hoàng Thượng."
"Vô sỉ!" Cao Tu Viễn tức giận, không muốn nhìn thấy ông ta nữa, xoay người muốn đi.
Điền Bảo liếc mắt, sai người cản hắn lại, "Muốn đi đâu?"
Cao Tu Viễn giận không nói.
Điền Bảo nhìn dáng vẻ thiếu niên cứng đầu cao ngạo, cười lạnh, "Đã lên thuyền của ta rồi, còn muốn phủi tay?"
"Có chết ta cũng không về phe ông!"
"Thật cứng cỏi." Điền Bảo thong thả đi tới, bỗng dưng nhớ tới chuyện ở phố văn chương, con ngươi chợt lóe lên, "Lão Hách nói ngươi có giao tình rất tốt với thiếu phu nhân Hàn gia, thậm chí ngươi còn cứu nàng ta?" Thấy thần sắc Cao Tu Viễn thay đổi, ông ta cười lớn, "Vừa hay, mau viết thư cho nàng ta, bảo nàng ta tới cứu ngươi, báp đáp ân tình lần trước ngươi cứu nàng ta."
"Đừng có tưởng bở!" Cao Tu Viễn lập tức hiểu được suy tính của Điền Bảo.
Dùng hắn bắt cóc Lệnh Dung, lại lấy Lệnh Dung áp chế Hàn gia, hai bên không ai sợ ai.
Chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không làm.
Điền Bảo nhìn hắn hồi lâu, thần sắc hung ác, lạnh giọng nói: "Lấy bút mực ra đây, bắt nó viết cho ta!"
. . .
Chuyện phố văn chương bị niêm phong không gây nên sóng gió gì lớn.
Mùng tám, nhà mẹ đẻ của Chân Hoàng Hâu – Trữ Quốc công thiết yến, Dương thị dẫn theo Lệnh Dung, cùng chi thứ hai Lưu thị đi dự tiệc.
Ngày Tết nhà nào cũng mở tiệc, thức ăn và rượu giống hệt nhau, nếu có khác thì cũng chỉ là sân vườn và gánh hát khác nhau. Lệnh Dung không còn xa lạ mấy chuyện này, an tâm theo sau Dương thị, cũng gặp được người mà dạo gần đây Dương thị hay nhắc tới – Chân Tứ cô nương.
Chân Hoàng Hậu là người đoan trang hiền thục, cô nương Chân gia cũng lịch sự tao nhã, tuy Tứ cô nương chỉ là thứ xuất, nhưng làm việc
[3] Trâm ngũ phượng:
[4] Diêu san hô:
[5] Khuyên tai hồng ngọc:
Lưu ý: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, không giống hoàn toàn miêu tả trong truyện