Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Đoan Ngọ, Hàn Mặc trọng thương, thái phu nhân đổ bệnh, Hàn gia yên ắng hơn rất nhiều. Ngoại trừ trên bàn bày thêm bánh ú và rượu hùng hoàng [*], bên ngoài cũng chỉ trồng thêm vài cây xương bồ [1]. Dương thị sai người trồng cây ngoài Phong Hòa Đường, thỉnh thoảng hương thơm theo gió thổi vào, Hàn Mặc cảm nhận được tiết trời ngày Đoan Ngọ, suy nghĩ cũng thanh thản hơn chút.
Giờ phút này, bên ngoài cửa sổ, mùi hương xương bồ thanh mát trong lành.
Thân mình thái phu nhân yếu kém, uống gần nửa chén trà, mới ngẩng đầu hỏi: "Thái y nói đã qua cơn nguy kịch?"
"So với ban đầu thì hiện tại không đáng ngại, có thể bảo toàn tính mạng. Nhưng mà..." Dương thị cầm lấy chén trà, khuôn mặt lạnh lùng, "Gân mạch bị đứt, xương cốt không nối liền được, e rằng sau này đi đứng rất khó."
Thái phu nhân căng thẳng, "Có thể dưỡng tốt được không?"
"Tất cả nghe theo ý trời." Dương thị nhìn thái phu nhân, "Phu quân thường hay mê man, tối nào cũng phải chịu đựng, có mấy lần suýt không tỉnh lại. Chàng nói lúc ấy ở Quang Châu, gân mạch bị đứt, đùi phải trọng thương, máu tươi đầm đìa." Dương thị nghĩ tới cảnh tượng kia, ngón tay run rẩy, đặt chén trà xuống, giọng nói bình thản: "Thái phu nhân thử nghĩ mà xem, chắc hẳn lúc ấy rất đau đớn."
Thái phu nhân nhíu mày. Đó là trưởng tử bà hoài thai chín tháng mười ngày, mặc dù sau này tình cảm mẫu tử rạn nứt, nhưng hai người vẫn chung một dòng máu. Vừa rồi nhìn thấy Hàn Mặc nằm đó, bà đã vô cùng thương tâm, tưởng tượng nhi tử phải chịu biết bao đau khổ, sao bà không nóng lòng?
Dương thị nhấn mạnh, "Phu quân còn nói, lúc đó ở Quang Châu, chàng tưởng mình không chịu được... sắp chết tới nơi."
Trong phòng yên ắng không chút động tĩnh, Dương thị gằn mạnh bốn chữ cuối.
Thái phu nhân giật thót, ngẩng đầu nhìn Dương thị, không khỏi tức giận: "Nó suýt nữa bỏ mạng, sao ngươi có thể máu lạnh như thế!"
"Thái phu nhân là người đẩy chàng tới bước đường này, sao lại trách nhi tức?" Dương thị trào phúng, đứng dậy, chậm rãi tới gần thái phu nhân, "Trên chiến trường, chức chiêu thảo sứ là chức quan an ổn nhất, nhưng vì sao chàng bị thương, người có biết không? Chàng bị thương ở Quang Châu, là quê nhà của Triệu thị!"
Dù sao cũng là nữ nhi nhà tướng, đã chưởng quản suốt bao nhiêu năm, khí chất có phần lạnh lùng đáng sợ.
Thái phu nhân có tật giật mình, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, "Thì sao?"
"Chinh Nhi từng thỉnh tội với nhi tức." Dương thị nói sang chuyện khác, "Nói rằng lúc nó tới Quang Châu, biết được lí do thực sự Triệu thị chết, vậy nên nó mới phẫn nộ, không muốn nhìn mặt phu quân, liền giận dỗi cưỡi ngựa bỏ đi. Phu quân áy náy, đành ngồi đó chờ Chinh Nhi, nào ngờ quân địch mai phục, hai quân giao chiến, đao thương không có mắt. Phu quân chỉ là một văn nhân, lại là quan lớn, quân địch cực kì oán hận chàng, thái phu nhân có biết lúc đó chàng gặp nguy hiểm tới mức nào không?"
"Nó... nó bị bắt ở đó?" Thái phu nhân kinh sợ, đôi tay già nua không tự giác cầm chén trà, nhưng vì quá mức run rẩy, cuối cùng nửa chén nước còn lại đổ hết ra bàn.
Dương thị cười lạnh, "Đương nhiên! Mấy ngày nay phu quân trọng thương, mỗi lần tỉnh lại, chàng luôn hối hận." Dương thị nhìn chằm chằm thái phu nhân, tất cả oán hận bấy lâu nay trào ra, đôi mắt như muốn xuyên thủng thái phu nhân. Bà cố gắng áp chế lệ khí, ánh mắt sắc bén như dao, "Chàng hối hận chuyện gì, chắc thái phu nhân là người hiểu rõ nhất. Chuyện năm đó là tâm bệnh cả đời của chàng!"
"Nó..." Thái phu nhân nhỏ giọng, "Đã hơn hai mươi năm rồi..."
"Đó là nhọt độc, càng để lâu càng ăn sâu bén rễ. Năm đó phu quân là người hăng hái như nào, thái phu nhân còn nhớ không? Kinh thành có nhiều thiếu niên tài tuấn, nhưng không ai nho nhã tuấn lãng như chàng, nhân trung long phượng, phụ thân kỳ vọng rất cao vào chàng, nhưng sau này thì sao? Sau này chàng trở thành người như thế nào, người còn nhớ rõ không?"
Sao có thể không nhớ rõ?
Thái phu nhân run rẩy.
Trưởng tử có bao nhiêu xuất sắc, sao bà không biết? Sau khi chuyện đó xảy ra, sao bà không nhớ rõ? Trầm mặc không nói, ánh mắt vô thần, sau này Triệu thị chết đi, càng lúc tinh thần nhi tử càng kém, toàn gia tận mắt nhìn thấy.
Chuyện trôi qua đã lâu, nhưng giờ nhớ lại, vẫn vô cùng rõ ràng.
Dương thị nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà ta, lạnh lùng nói: "Chính mình hủy hoại nhi tử của mình, thái phu nhân vừa lòng chưa?"
"Không phải ta...."
"Sao không phải do bà?" Dương thị cắt lời, "Nhét Triệu thị vào phòng của chàng, ý đồ châm ngòi tình cảm phu thê, không phải thái phu nhân thì là ai? Chuốc chàng uống rượu say, khiến ý chí của chàng kiệt quệ, không phải do bà làm sao? Vì sao phu quân bị thương, suýt chút nữa bỏ mạng, chẳng phải là do tai họa ngầm bà để lại suốt bao năm qua sao?"
Dương thị cười lạnh, "Chàng hối hận chuyện năm đó, xa cách với bà, chính là hận bà."
Thái phu nhân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hai má đỏ bừng, hiển nhiên bị kích động.
Dương thị ngồi xuống, nhìn bà ta, "Chàng của bây giờ là do một tay bà tạo thành. Ngẫm lại đi, bà làm mẫu thân thật thất bại!"
Dứt lời, Dương thị bỏ lại thái phu nhân vẫn đang run rẩy, gọi vú già đi
[1] Cây xương bồ: