Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Cây liễu bên ngoài Phong Hòa Đường tỏa bóng râm mát mẻ.
Lệnh Dung bảo Hồng Lăng làm canh lá sen hầm hạt bo bo [1], cùng Hàn Dao ra khỏi Ngân Quang Viện, khi tới nơi Ngư cô cô nhận lấy, nói Dương thị đang ở sườn gian chăm sóc Hàn Mặc, bảo hai người ngồi chờ tại sương phòng.
Hàn Dao thè lưỡi với Lệnh Dung, lấy mứt quả trong sương phòng, cùng Lệnh Dung chậm rãi thưởng thức.
Trong sườn gian, Dương thị cầm sách, ngồi bên khung cửa sổ.
Hàn Mặc dựa người vào gối mềm, trên giường kê bàn vuông, bên trên bày giấy Tuyên Thành và màu vẽ, đang họa tranh.
Trong phòng im ắng không có người ngoài, chỉ thoang thoảng mùi thuốc, dưới ngòi bút của ông là mỹ phụ đoan trang.
Mặc dù vết thương của Hàn Mặc hung hiểm, nhưng tĩnh dưỡng suốt hai tháng, Hàn gia thỉnh thái y tỉ mỉ hầu hạ, đắp đủ loại thuốc quý giá, hiện tại miệng vết thương đã không còn chảy máu, hồi phục rất nhanh. Mặc dù chưa thể đi lại, nhưng có thể ngồi dậy tĩnh dưỡng, thế đã là rất tốt. Ông dạo qua cửa tử một lần, nhìn thấu mọi thứ, đã không còn tư thái trầm mặc ít nói như trước, thắc mắc nhiều năm được hóa giải, mặc dù Dương thị không tỏ thái độ, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng suốt bao năm qua đã không còn, tâm tình cũng chẳng nặng nề như trước.
Phu thê hai người nói chuyện, không còn là chuyện tranh đấu trong triều, việc vặt của nữ nhân, thỉnh thoảng Hàn Mặc còn dỗ Dương thị vui vẻ.
Ví dụ như lúc này.
Dương thị đang ngồi đọc sách, thỉnh thoảng uống ngụm trà, ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua tấm lụa mỏng, tạo thành bóng đen mờ nhạt.
Làm phu thê hơn hai mươi năm, tình cảm nồng thắm thuở trẻ đã không còn, mặc dù vẫn còn chuyện cũ năm xưa, nhưng tạm thời đặt xuống, hai người vẫn còn tình thân. Hàn Mặc cố ý dỗ bà, nhiều năm gác bút không vẽ, nay lại cố ý họa tranh, bà liền vô cùng vui vẻ.
Ngồi một lúc, Hàn Mặc vẽ xong, đưa bức tranh cho bà.
"Có thần thái, coi như không tồi." Bà đánh giá.
Hàn Mặc đặt bút xuống, "Xem ra vẫn còn kém xa. Nhiều năm không vẽ, quả nhiên không quen tay."
Dương thị cong mắt cười, bảo nha hoàn tiến vào dọn bút mực. Ngư cô cô nghe thấy động tĩnh, nói thiếu phu nhân và tiểu thư đều đang chờ ở sương phòng, Dương thị nhớ ra có chuyện cần nói với Lệnh Dung, không trì hoãn thêm, bảo Hàn Mặc nghỉ ngơi trước, bà đi tới sương phòng.
. . .
Trong sương phòng, Lệnh Dung và Hàn Dao đã ăn hơn nửa đĩa mứt hoa quả.
Hàn Dao mất hứng, thấy Dương thị liền oán giận, "Mẫu thân muốn con có nếp nhăn đúng không? Tới Ngân Quang viện chờ tẩu tử mất nửa ngày, quay về lại phải chờ người, còn tưởng phải chờ tới già mới thấy được mẫu thân."
Dương thị cười xoa mặt nàng, "Ta có chuyện cần bàn với phụ thân con, là ai nhanh chóng xung phong đi thay?"
"Buồn chán không có việc gì làm thôi!" Hàn Dao kéo bà ngồi xuống, "Rốt cuộc là tin tức gì, con tò mò muốn chết!"
Tử Đàn, Hải Đường dọn đồ lên bàn tròn, Lệnh Dung múc ba bát canh lá sen hầm hạt bo bo, dâng lên cho Dương thị trước, cười khanh khách, "Dao Dao bảo người có chuyện muốn nói với con, liên quan tới phu quân sao?"
"Lúc này nó mới tới Biện Châu, sao có thể nhanh như vậy." Dương thị tiếp, cúi đầu đánh giá nàng, "Đoán lại xem."
"Là tin tức ở Kim Châu sao?"
"Gần đúng, nhưng không phải. Đoán lại." Dương thị múc muôi bạc nếm thử.
"Chẳng lẽ là..." Lệnh Dung suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới, "Cữu cữu của con?"
"Đúng vậy!" Dương thị kéo nàng ngồi xuống, "Chuyện này vừa mới định, vẫn chưa truyền xuống, nhưng cứ nói trước để con biết... Cữu cữu con đảm nhiệm chức vụ rất tốt, được dân chúng kính yêu, tiết độ sứ vùng Giang Âm tự mình đề cử hiền tài, chọn ngài ấy làm tân thứ sử Đàm Châu, gộp Vĩnh Châu gần đó vào, giao cho ngài ấy xử lí. Đây có được tính là việc vui không?"
"Có! Đương nhiên có!" Lệnh Dung mừng rỡ, "Thật sao?"
"Sao có thể giả." Hàn Dao bị nàng làm vui lây, cười nói, hỏi Dương thị, "Vị tiết độ sứ kia tự mình tiến cử hiền tài?"
"Táo Chấn tự mình dâng sổ con. Tống đại nhân gây dựng được nhiều chiến tích, triều đình lập tức ân chuẩn."
Đây quả thực là việc vui, Lệnh Dung cười lộ hai má lúm đồng tiền, mắt hạnh cong lại như vầng trăng non, "Đa tạ mẫu thân!"
"Ta cũng chỉ thông báo lại." Dương thị cầm tay nàng, vỗ nhẹ, "Cũng vui mừng thay con."
Lệnh Dung vuốt cằm, ý cười không thể che giấu.
Cữu cữu Tống Kiến Xuân và tiết độ sứ Giang Âm là bằng hữu từ nhỏ, đương nhiên Lệnh Dung biết rõ. Hai người cùng nhau đọc sách tập võ, Tống Kiến Xuân thiên văn, tham gia khoa cử, Tào Chấn thiên võ, thêm nữa trong phủ có căn cơ, bốn năm trước tiếp nhận vị trí tiết độ sứ Giang Âm, mới tráng niên đã quyền cao chức trọng, mặc dù vậy vẫn giữ mối giao hảo với Tống Kiến Xuân.
Kiếp trước Tống Kiến Xuân thuận lợi lấy được chức vị thứ sử Đàm Châu, cũng là nhờ tiết độ sứ vùng Giang Âm Tào Chân nâng đỡ.
Kiếp trước Phùng Chương phản loạn, cũng là Tào Chân kiệt lực chống lại, mới khiến Phùng Chương chùn bước, cuối cùng quay lại công phá phía bắc Hà Âm, để Đàm Châu vẫn được bình an.
Lúc này cũng như vậy, Phùng Chương không chiếm được Giang Âm, cuối cùng cho quân lên phía bắc, tới vùng Giang Đông ở Hà Âm. Mặc dù địa giới của mình an toàn, nhưng vì chiến sự căng thẳng, Tào Chấn vẫn xây dựng tầng tầng lớp lớp phòng thủ, chờ đợi thời cơ phản công.
Trong thời gian nước sôi lửa bỏng vẫn có thể cầu được chức quan thứ sử, còn khiến triều đình cho phép, phần hậu lễ này quả khiến người ta bất ngờ.
Rất nhanh, Lệnh Dung đã biết được đáp án...
Ngày hôm sau, phụ mẫu ở Kim Châu gửi thư tới, nói Tống Trọng Quang đã tới tuổi thành thân, Nguyễn thị đang xem xét cho hắn, không hiểu sao lại lọt vào mắt Tào Chấn, liền ngỏ ý muốn gả nữ nhi cho Tống Trọng Quang.
Tống Kiến Xuân và Tào Chấn làm bằng hữu nhiều năm, hai nhà hiểu rõ, nhanh chóng đáp ứng mối hôn sự này.
Hiện giờ đã làm xong lễ vấn danh, nạp cát (ăn hỏi), chờ tới ngày mùng mười sẽ thành hôn.
Hai nhà kết thành thông gia, giao tình lập tức sâu hơn, khó trách Tào Chấn lại ra sức như vậy.
Lệnh Dung đọc kĩ bức thư kia hai lần, vui mừng thay Tống Kiến Xuân, nhưng cũng cực kì cảm khái.
Lúc trước nàng gả tới, Nguyễn thị châm ngòi sinh sự, Tống Trọng Quang thất hứa, nạp thêm thiếp thất, lúc nàng biết tin như sét đánh ngang tai, quyết định hòa ly, cho dù đến chết cũng không buông tha. Mà nay hai người đều đã thành gia lập thất, nàng bước trên con đường hoàn toàn khác, Tống Trọng Quang cũng có cuộc sống riêng, quay đầu nhìn lại, việc vốn không thể buông bỏ, nay đã lặng yên biến mất. Lời nói vọng ngôn thuở niên thiếu của Tống Trọng Quang, rằng hắn sẽ chờ nàng, giờ cũng như mây bay gió thoảng.
Tình ý của nam nhân, hoặc coi như châu như bảo, hoặc nhẹ tựa lông hồng, không thể nói rõ sau này ra sao.
Nhưng vị đích nữ của Tào Chấn là người kiêu ngạo, lại có chỗ dựa là quân quyền của phụ thân, chỉ sợ Nguyễn thị phải nhún nhường không ít. Nàng cũng có chút tò mò, cưới thiên kim Tào gia quyền cao
Video hướng dẫn làm canh lá sen hầm hạt bo bo (hiện tại chưa có trên Youtube): https://www.bilibili.com/video/av28823154/