Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hàn Chập trở lại doanh trại, cả người đẫm nước mưa, máu trên áo giáp cùng trường kiếm đã được rửa trôi sạch sẽ, nhưng xiêm y dính dính trên người, rất không thoải mái. Khuôn mặt vốn nghiêm nghị nay lại càng lạnh lùng hơn, đôi mắt sâu thẳm như kết băng.
Binh lính đều đã đuổi theo quân địch, hắn cùng Hàn Chinh truy sát, bên cạnh chỉ có thuộc hạ thân tín đi theo.
Trên đùi Triều Tùng trọng thương, lại bị trói trên lưng ngựa, vết thương không ngừng chảy máu, sắc mặt trắng bệch.
Hàn Chinh nắm chặt vỏ kiếm, nhanh chóng đi tới, đẩy mạnh Triều Tùng, khuôn mặt lão ta vặn vẹo thống khổ, lùi sát về phía màn trướng.
Hàn Chinh là quý công tử Hàn phủ, tiểu tướng Vũ Lâm Quân, hắn không phải gánh vác trọng trách như Hàn Chập, cuộc sống có phần phóng khoáng, nội tâm bất cần đời, suốt hai mươi năm qua, hắn ít khi phải chịu khổ. Vụ việc ở Quang Châu có thể coi như kiếp nạn lớn nhất cuộc đời hắn, lúc ấy nửa người Hàn Mặc nhuốm máu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn luôn khắc ghi tình cảnh đó, gần một tháng trời bị tra tấn, mà nay nhìn thấy Triều Tùng, đôi mắt bừng bừng lửa giận.
Vỏ kiếm dí sát cổ họng, hai mắt Hàn Chinh ngập tràn tơ máu, "Trung tuần tháng tư ở Quang Châu, người đả thương chiêu thảo sứ là ai?"
Chân phải Triều Tùng run rẩy.
Ông ta không quen Hàn Mặc, ngày đó bắt giữ, nhìn thấy trên người mặc quan phục thêu kỳ lân, liền đoán đây là quan lớn triều đình. Ông ta từng nhập ngũ ở Sở Châu, nhìn quen cảnh tệ nạn trong quân đội, một lòng muốn được thể hiện tài năng, đương nhiên thống hận quan lại triều đình chỉ biết tham ô hối lộ, bóc lột dân chúng, cho nên dung túng thuộc hạ hành hạ Hàn Mặc. Sau này phản quân rút lui, Triều Tùng nghe tin Hàn Mặc trọng thương, mới biết thân phận của ông.
Giờ phút này vỏ kiếm đặt ở yết hầu, hai người trước mặt đều là vẻ mặt hung ác nham hiểm. Ông ta cố gắng lùi về sau, nói: "Đúng... là ta."
Đôi mắt Hàn Chinh tối lại, vỏ kiếm đâm mạnh, suýt nữa khiến Triều Tùng thở không ra hơi.
"Ngày đó chính ta tận mắt nhìn thấy... người đó là ai?" Hàn Chinh lạnh giọng, khuôn mặt như kết hàn băng.
Lúc này Hàn Chập cũng đi tới, sắc mặt không tốt.
Triều Tùng không nhịn được, mở miệng thở dốc, thấp giọng nói: "Là biểu huynh của ta..."
"Ở đâu?"
"Nhạc huyện."
Như vậy là đủ.
Lúc ấy Hàn Chinh phóng ngựa tới cứu, trơ mắt nhìn thấy, dưới ánh lửa bập bùng, nửa người Hàn Mặc nhuốm máu, cảnh tượng đó khắc sâu trong óc hắn, diện mạo người kia cũng vô cùng rõ ràng. Biết được thân phận và vị trí của hắn ta, Hàn Chinh liều chết cũng phải báo thù, chuyện này không quá khó khăn.
Hàn Chập lạnh lùng nhìn Triều Tùng, gọi một tướng sĩ tới, "Mang đi thẩm tra, canh phòng cẩn thận, Phùng Chương là người như thế nào, thủ đoạn tác chiến ra sao, tất cả đều phải moi ra hết."
Tướng sĩ kia là người Cẩm Y Vệ, thân thủ không thể chê, rất giỏi thẩm vấn, hắn chuyên môn đối phó với đám tù binh, liền chắp tay tuân mệnh, lại thoáng chần chờ, "Có giữ lại tính mạng không?"
Dù sao phản tặc cũng khác kẻ thù, nếu bắt được tiểu tướng nào không gây hại tới dân chúng, Hàn Chập cũng chỉ nhốt vào nhà giam, không tổn hại tính mạng, Nhưng hiển nhiên Triều Tùng không thuộc loại này, nhìn vẻ mặt của huynh đệ Hàn gia, giống như đến chết cũng không buông.
Hàn Chập chưa mở miệng, Hàn Chinh đã lạnh lùng nói: "Nạo hết thịt trên đùi lão ta, xem lão ta có chống đỡ nổi không."
"Ừm." Hàn Chập lạnh lùng vuốt cằm.
Tướng sĩ tuân mệnh, mang người về thẩm vấn.
Hàn Chinh ở đây không chịu đi, Hàn Chập cũng không nhiều lời, tự mình đi vào doanh trướng.
Hành quân bên ngoài, doanh trướng của hắn cực kì đơn sơ, bên trong ngoại trừ chăn đệm đặt dưới đất, ở giữa là chiếc bàn vuông, bên trên bày rất nhiều thư tín. Hắn tiện tay cởi bỏ áo giáp, nước mưa ướt đẫm liền thấm vào trung y. Xiêm y bị ướt, ngay cả áo giáp cũng nặng hơn so với ngày thường, Hàn Chập nhanh chóng cởi ra, thay một bộ xiêm y khô ráo, ngồi xếp bằng trước án thư, lật giở thư tín.
Sự vụ trong quân đều có quan văn bẩm báo, không cần hắn tự mình viết, giờ phút này, hắn đang viết phong thư nhà.
Trước khi xuất chinh, huynh đệ hai người từng thề trước mặt Hàn Kính và Hàn Mặc, lúc đấy nhất định phải bắt giữ Triều Tùng, trả thù kẻ đã đâm phụ thân. Hiện giờ Triều Tùng đã bị bắt, đương nhiên phải báo tin tức này cho người trong phủ.
Hàn Chập nhanh chóng viết thư, kí tên bên dưới, sau đó đứng lên, bày chăn chiếu ở dưới đất.
Mấy ngày mệt nhọc, chiến đấu kịch liệt, hắn cũng không phải làm bằng sắt, tinh thần thoáng lơi lỏng, nằm xuống, dần đi vào giấc ngủ.
. . .
Lúc tỉnh lại, trời đã tối đen như mực, bên ngoài có tiếng mưa rơi, dần dần chuyển sang mưa phùn, tí tách tí tách bắn vào lều trại.
Hàn Chập ngồi dậy, có thể là do tiết trời âm u, hắn cảm thấy có phần lười biếng.
Phía xa xa có người đi tới, là binh lính tuần tra quanh doanh trướng.
Hắn xoay