Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Trong Hoành Ân Tự, Dương thị ngủ trưa một lát liền đứng dậy, chờ một lúc không thấy Lệnh Dung tới, liền bảo Ngư cô cô qua gõ cửa.
Trong phòng im lặng, gọi cửa mà không thấy ai trả lời, Phi Loan phát hiện có điểm không đúng, lúc này phá cửa đi vào, chỉ thấy Sơn Trà ngất xỉu nằm trên tháp, không thấy bóng dáng Lệnh Dung đâu. Nàng ấy hoảng hốt, lập tức báo cho Dương thị.
Nhiệm vụ của tỷ muội hai người là bảo vệ Lệnh Dung, mới vừa rồi nàng ấy canh giữ trước cửa, Phi Phượng canh giữ ở cửa sổ phía sau, không nghe thấy động tĩnh gì, nào ngờ chỉ trong thời gian ngắn, thiếu phu nhân đã biến mất không thấy?
Phi Loan quỳ xuống đất thỉnh tội, lo sợ không thôi.
Dương thị cũng tỏ vẻ lo lắng, gọi người cẩn thận đi vào tìm kiếm, ở một góc tối thấy khăn tay của Lệnh Dung, lúc này mới nhìn ra manh mối vách tủ, sai người lập tức điều tra.
Đây là nơi nữ quyến quan đại thần nghỉ ngơi, động tĩnh lớn như vậy, mọi người lập tức chú ý.
Không lâu sau, tin tức Hàn thiếu phu nhân bị bắt cóc trong lúc nghỉ ngơi ở tịnh xá đã lan truyền khắp nơi.
Hàn Chập mới thắng lợi ở Sở Châu, dẫn quân về kinh, trong kinh thành đã có người ra tay với phu nhân của hắn, cũng thật rắp tâm! Mọi người đều biết Phạm gia và Hàn gia tranh đấu gay gắt, lúc này liền xôn xao bàn tán.
Đương nhiên Dương thị tức giận không hề nhẹ, biết được hang động thông với sườn núi, lập tức sai người thăm dò.
Cáo mệnh phu nhân tam phẩm bị bắt cóc, đám Cấm Quân thủ vệ nghiêm ngặt vòng trong vòng ngoài không tránh khỏi liên quan, tin tức nhanh chóng được truyền tới. Lúc này Hàn Kính đang chuẩn bị nghe cao tăng giảng đạo, biết tin vô cùng giận dữ, nhưng việc hoàng gia nghe giảng kinh Phật quan trọng hơn, chỉ có thể vội thương nghị với Phó thống lĩnh Cấm Quân, cử thêm mười thị vệ Cấm Quân đi điều tra.
Hàn Kính không chút dao động, thấy Đường Đôn lẩn mình trong đám người, gật đầu với ông, ông chỉ liếc nhìn một cái, sau đó đi vào trong nghe giảng.
. . .
Phía sau núi, Phó Ích phóng ngựa chạy như bay.
Tháng chạp, gió lạnh thổi qua hai má, lạnh lẽo tới tận xương tủy, Lệnh Dung ăn mặc mỏng manh, cũng may Phó Ích mang áo choàng cho nàng, liền cố gắng co người vào trong. Huynh muội hai người đi tới khe núi, đã cách Hoành Ân Tự một khoảng khá xa, Phó Ích giúp Lệnh Dung xuống ngựa, lại vỗ lên mông ngựa một cái, tuấn mã nhanh chóng chạy đi.
Huynh muội hai người đi qua con đường hẹp quanh co, sau khi bỏ lại tuấn mã, liền đi về hướng nam.
Cách phía nam Hoành Ân Tự bốn mươi dặm, có một con hồ lớn, sơn thủy hữu tình, trên đó có rất nhiều biệt uyển tránh nắng của vương công quý tộc.
Phó Ích dừng trước một căn biệt uyển, giơ thẻ bài cho quản sự xem, quản sự lập tức khom người, thỉnh hai người vào trong.
Lệnh Dung nghi hoặc, cùng quản sự đi qua vườn hoa, trước mặt là một trạch viện to lớn, mái hiên cong vút, rường cột chạm trổ, hoa văn tinh xảo, ngay cả lớp rèm treo cũng mới tinh. Vào đông vạn vật điêu tàn, nhưng cây mai phía trước trạch viện này nở rộ, hương thơm lan tỏa.
Quản sự khom người thỉnh hai người đi vào, không quấy rầy gì thêm.
Trong phòng có chậu than hồng, tỏa nhiệt ấm áp, Lệnh Dung đặt áo khoác lên giá treo, tò mò mở miệng, "Đây là đâu?"
"Trạch viện riêng của muội phu." Phó Ích đi tới bàn, rót hai chén trà nóng, đưa cho nàng một ly.
Lệnh Dung uống một ngụm trà cho ấm giọng, nghe vậy kinh ngạc đánh giá, không tin tưởng nói, "Trạch viện riêng của phu quân?"
Phó Ích vuốt cằm, "Ngoại trừ muội phu ra, không còn ai biết đến nó, hiện tại có thêm Hàn phu nhân biết."
"Vậy nên..." Lệnh Dung ngồi bên cạnh, khuôn mặt không còn thông minh sắc sảo như trước, "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Trước khi ra tiền tuyến, Đường Đôn đột nhiên có việc phải quay về kinh, muội phu bảo huynh theo đuôi, âm thầm liên lạc với Hàn phu nhân, nhưng tuyệt đối không được lộ ra, ngay cả muội cũng không được biết. Huynh đã ẩn nấp nhiều ngày, chờ tới khi Hoàng Đế tổ chức pháp hội, phu nhân tới tìm huynh, huynh dẫn theo vài vị cao thủ, hôm nay mai phục sau núi cứu muội."
"Cứ như vậy?" Mặc dù Lệnh Dung đoán Hàn Chập và Dương thị âm thầm mưu tính, nhưng khi nghe nội tình, đầu óc vẫn mù mịt.
Phó Ích cười cười, nhíu mày, "Muội phu để huynh tham gia chuyện này đã là tín nhiệm, sao có thể kể rõ nội tình?"
"Cũng đúng." Lệnh Dung gật đầu.
Tuy không rõ nội tình, nhưng Dương thị muốn nàng bị bắt đi, lại bảo người tới cứu nàng, hiển nhiên là muốn chụp cái mũ bắt cóc Hàn thiếu phu nhân lên đầu Phạm Tự Hồng. Pháp hội tổ chức long trọng, Hàn Chập dẹp quân phản loạn, sớm ngày hồi kinh, một khi tin tức truyền ra ngoài, đương nhiên nghị luận đầy trời. Dương thị an bài nàng ở trạch viện này, hiển nhiên còn có ý đồ khác.
Chuyện này liên quan tới tranh đấu triều đình, Phó Ích không đề cập tới Cẩm Y Vệ, cũng không thấy bóng dáng Phàn Hành, chỉ sợ Dương thị sử dụng nhân thủ nhà mẹ đẻ, như vậy mới có thể âm thầm mai phục, khiến cho cao thủ ở trong quân đội như Phạm Tự Hồng cũng khó có thể phát hiện.
Nếu vì nhi tức bé nhỏ như nàng, Dương thị cũng không tới mức vậy, nhưng nếu vì đoạt lại quyền lực mà Hàn Mặc bị cướp mất, vậy Dương thị điều động cao thủ ẩn nấp ở kinh đô và các vùng lân cận, cũng không phải chuyện gì khó đoán.
Hàn gia mưu toan soán ngôi, ngoại trừ Hàn gia nắm quyền cao chức trọng, quan trọng hơn cả vẫn là quân đội kinh đô phía sau lưng Dương thị.
Mưu đồ quan trọng như vậy, Hàn Chập có thể cho người ngoài như Phó Ích nhúng tay, quả thật là chuyện hiếm có.
Lệnh Dung không phải là nhân tố then chốt, nàng tạm thời không nghĩ nhiều, chỉ hỏi Phó Ích nam hạ có thuận lợi hay không.
Huynh muội hai người ngồi nói chuyện, gần tới chạng vạng, Phó Ích mới sang gian phòng khác nghỉ ngơi.
Chờ tới chiều, có vú già bưng thức ăn tới, lại chuẩn bị nước ấm, chăm sóc kĩ lưỡng tỉ mỉ. Lệnh Dung thích ý tắm rửa, lại thay tẩm y, lên giường đi ngủ.
Nhưng sao có thể ngủ được?
Hàn Chập trở về, chắc chắn trong kinh lại ngấm ngầm tranh đấu, lúc này Đường Đôn lộ tẩy bộ mặt thật, về sau chỉ sợ sẽ không thèm kiêng nể gì, nên sớm nghĩ cách triệt tiêu mối họa.
Lệnh Dung thất thần suy nghĩ.