Giang Sơn Hứa Nhĩ

Lên đường hồi kinh


trước sau

Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, đội ngũ đi tuần đã bắt đầu xuất phát, chuẩn bị khởi hành.

Nhóc con Yến nhi có một tật xấu khi ngủ, chính là ì ạch không muốn rời giường. Ngay lúc bản thân nhóc còn chưa tỉnh ngủ đã bị ma ma kêu dậy, nhưng nhóc con vẫn cứ dụi mắt mà không chịu bước xuống giường, mãi đến khi mơ mơ màng màng được ôm lên long liễn, nhìn thấy Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh dẫn hai ca ca vẫy tay tạm biệt ở phía sau, giờ khắc này mới bắt đầu bừng tỉnh hiểu được xảy ra chuyện gì, lên tiếng gào khóc um sùm.

Tiếng khóc quá mức kinh thiên động địa, đoàn xe triều thần quan chức phía sau vừa nghe thấy liền không nhịn được rướn cổ nhìn ra xung quanh làm lơ. Chúc Vân Tuyên khó xử không thôi, đành sai người ôm Yến nhi xuống, để cho Chúc Vân Cảnh và mọi người đến dỗ dành.

Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh thay phiên ôm nhóc con một cái, cuối cùng cũng xem như dỗ cho vật nhỏ này nín lại. Nguyên Bảo chợt tiến lên giơ tay gảy gảy búng lên trán Yến nhi: “Đứa bé ngốc này, trước đây khóc lóc đòi cha ruột, bây giờ cha ruột đến đón đệ về, đệ còn khóc hả.”

Vừa nghe Nguyên Bảo nói vậy, những giọt nước mắt vốn đã ngừng rời trong khóe mắt Yến nhi dường như lại muốn chực trào chảy ra. Minh nhi vội vã dúi hết toàn bộ kẹo của mình cho nhóc con: “Cho đệ hết này, đệ đừng khóc nữa.”

Yến nhi cúi đầu nhìn túi kẹo trong tay, chỉ đành ợ một cái nuốt nước mắt vào trong, lại gật gật đầu đau thương nức nở: “Mọi người nhất định phải đến thăm Yến nhi, Yến nhi ngoan lắm, mọi người đừng không muốn Yến nhi nha.”

Cha, phụ thân cùng hai vị ca ca đồng loạt nở nụ cười liên tục gật đầu đồng ý. Yến nhi rốt cục nín khóc mỉm cười, giơ lên tay nhỏ quơ quơ: “Tạm biệt cha, phụ thân, tạm biệt Nguyên Bảo ca ca, Minh nhi ca ca, Yến nhi sẽ nhớ mọi người, mọi người cũng phải nhớ Yến nhi đó.”

Chúc Vân Tuyên tự mình xuống xe đến ôm lấy con trai, sau đó lau gương mặt tèm nhem nước mắt của vật nhỏ này: “Bé con ngoan, đừng khóc, chúng ta về nhà.”

Thừa dịp đoàn xe còn chưa khởi động, Nguyên Bảo vội vã xoay người chạy ra phía sau, dừng ở một chiếc xe ngựa khác đậu sau long liễn, sau đó giơ giơ vỗ vỗ lên xe. Chúc Vân Quỳnh đang ngồi trong xe chợt đẩy cửa sổ ra, nhìn cậu trong bộ dạng muốn nói lại thôi.

Nguyên Bảo mỉm cười, len lén tháo thanh kiếm ngắn bên hông mình cho đối phương: “Tặng ngươi, thanh kiếm này được lấy từ Bắc Di, cực kỳ sắc bén, cho ngươi dùng phòng thân, sau này gặp lại.”

Chúc Vân Quỳnh vuốt ve vỏ kiếm nạm bảo thạch một lúc, sau mới mỉm cười nhìn Nguyên Bảo, rồi lại cởi xuống viên ngọc bội trên cổ mình lại cho cậu: “Ta không có vật gì đáng tiền, chỉ có cái này, tặng cho ngươi, sau này ắt sẽ gặp lại.”

Nguyên Bảo vui vẻ nhận lấy đồ vật, cười gật đầu: “Được, lên đường bình an.”

Khi ánh bình minh vừa hé rạng, đoàn đội xe rốt cuộc chầm chậm khởi hành. Yến nhi nằm nhoài bên cửa sổ xe, nhìn bóng người mỗi lúc một nhỏ ở phía sau, nước mắt lại bắt đầu tí tách rơi xuống. Lương Trinh ôm con trai vào ngực xoa nặn tay nhóc: “Cục cưng bé bỏng mít ướt như vậy, bị người ta thấy sẽ trêu cười.”

Yến nhi đầm đìa nước mắt hoang mang chớp mắt một cái: “Ai cười Yến nhi thế ạ?”

Lương Trinh cười nói: “Yến nhi đã gặp qua những lão già khốn kiếp kia rồi đúng không, trong số họ có những gã hung thần ác độc, những kẻ ôm ấp mưu đồ xấu, còn có những người a dua nịnh nọt. Yến nhi nay đã là thái tử, không biết bao nhiêu người đang nhìn chăm chăm cục cưng bé bỏng Yến nhi của chúng ta, còn chờ xem chuyện cười của con nữa, cho nên Yến nhi tuyệt đối đừng cho bọn họ toại nguyện.”

Chúc Vân Tuyên  đang uống trà nghe vậy không khỏi cau mày: “Yến nhi mới có mấy tuổi, ngươi nói mấy chuyện này với nó để làm gì? Con nó nghe có hiểu gì đâu.”

Lương Trinh không mấy đồng tình: “Nghe không hiểu cũng phải nghe, hiện tại không hiểu sau này sẽ hiểu.”

Yến nhi quả thực nghe không hiểu, sững sờ hỏi: “Lão già khốn kiếp là gì vậy ạ? Phụ thân đang nói cẩn thận đám bá bá kia sao?”

“Bọn họ làm gì có tư cách làm bá bá thái tử điện hạ của chúng ta chứ.” Lương Trinh cười giáo dục con trai, “Con trai ngoan, sau này con nhìn không vừa mắt ai cứ nói cho phụ thân, phụ thân sẽ giúp con dạy dỗ mấy người đó.”

Yến nhi hệt như vừa hiểu vừa không hiểu, chỉ biết vui vẻ vỗ tay một cái: “Được ạ!”

Chúc Vân Tuyên: “….” Nào có ai dạy con vậy chứ?

Đoàn đội xuất phát từ Tuyền Châu, sau khi di chuyển hơn mười ngày mới về tới hành cung Giang Nam, lại ngừng hai ngày, cuối cùng mới lên đường tiến về phương bắc hồi kinh.

Chúc Vân Tuyên đã hạ chỉ, phong vương cho Chúc Vân Quỳnh,  đồng thời tìm một chỗ trong huyện ở Cảnh Châu làm đất phong cho cậu, thành ra lúc này cậu bé sẽ ở ngay tại đây, chứ không cùng hồi kinh.

Phủ công chúa ở Giang Nam của Thục Hòa trưởng công chúa cũng đã bắt đầu khởi công, Chúc Vân Tuyên vốn còn đang lo lắng sợ người sẽ không thích ứng được với khí hậu và ẩm thực phương nam, thế nhưng lại không ngờ được chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi này thôi, người đã quen mọi thứ ở nơi này, còn quyết định về sau sẽ không đi đâu nữa, mà chỉ ở đây hoàn thành tâm nguyện cuối đời của người cùng phò mã.

Yến nhi lần đầu nhìn thấy người cô tổ mẫu của mình, nhóc con này dẻo miệng cực kỳ, chỉ cần hai ba câu liền khiến cho trưởng công chúa vui vẻ thích thú, ôm nhóc con lên thơm má liên tục.

Còn về việc đối xử với Lương Trinh, trưởng công chúa cũng hững hờ lãnh đạm hệt như Chúc Vân Cảnh, thế nhưng cũng không đến mức không cho hắn chút mặt mũi nào, khi được Lương Trinh cung kính hỏi thăm cũng bình tĩnh gật đầu một cái rồi nhẹ nhàng căn dặn: “Sau này đối xử thật tốt với bệ hạ và thái tử.”

Lương Trinh tất nhiên lên tiếng chấp thuận, thêm một lần nữa qua ải người thân của Chúc Vân Tuyên thành công.

Khi dùng bữa tối xong, Lương Trinh nhìn ra trưởng công chúa muốn nói chuyện riêng với Chúc Vân Tuyên, thành ra vô cùng thức thời ôm Yến nhi trước cáo lui về phòng.

Đợi đến lúc không còn người ngoài, trưởng công chúa mới lôi kéo tay Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng than thở: “Không nghĩ tới chọn tới chọn lui cuối cùng ngươi vẫn đi cùng hắn, còn sớm có con trai, thế mà lúc trước lại dối gạt ta, ngươi đó…”

Chúc Vân Tuyên tự biết việc này là chính mình không đúng, hắn quả thực chưa bao giờ nhắc đến chuyện Yến nhi với vị đại cô của mình, cho nên vội vàng thỉnh tội, chủ động nhận sai. Trưởng công chúa lắc lắc đầu: “Thôi thôi, đừng nói mấy chuyện vô ích kia nữa, ban nãy ta quan sát, cái người Lương… à tên Tiêu Niệm đúng không? Xem ra đã thay đổi không ít, hoặc cũng có lẽ do nhân duyên trời ban.”

Chúc Vân Tuyên cười phụ họa nói: “Ừ, chắc chắn hắn là duyên trời ban.”

Nhìn bộ dạng si mê của Chúc Vân Tuyên, trưởng công chúa cứ như thấy được bộ dạng mấy chục năm về trước của chính mình, nhất thời càng không nói được gì, chỉ đành nở nụ cười: “Như vậy cũng tốt, nếu không ngươi làm hoàng đế cũng sẽ rất cô đơn, nay có người bên cạnh là tốt rồi.”

Chúc Vân Tuyên gật đầu lên tiếng bảo đảm: “Cô cứ an tâm ở nơi này đây, nếu như ngày nào đó ở chán rồi, thì ta sẽ kêu người đón người hồi kinh, nếu như cảm thấy buồn, cũng có thể gọi Vân Quỳnh đến chơi với ngươi, đất phong của cậu ngay ở Cảnh Châu, cách nơi đây nửa ngày đi xe, ta đã đặc biệt cho phép đệ ấy bất cứ lúc nào cũng có thể đến Cảnh Châu thăm cô rồi.”

“Ta biết ý của ngươi.” Trưởng công chúa vỗ vỗ tay hắn: “Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi theo dõi hắn,  sẽ không để hắn làm chuyện xấu gì với ngươi.”

Chúc Vân Tuyên cười than thở: “Cũng không cần quá nghiêm khắc với đệ ấy, phẩm tính của Vân Quỳnh không tệ, chỉ cần ngày sau không đi sai đường, thì ta cũng không muốn bạc đãi đệ ấy.”

“Được, ngươi hiểu là được rồi.”

Trong tẩm điện, Yến nhi trần truồng nằm trên giường cực kỳ tập trung lắc lư thỏ nhỏ đan bằng tre trong tay mình, còn Lương Trinh cầm khăn nóng lau mặt lau người cho nhóc.

Đây không phải lần đầu tiên Lương Trinh lau người cho con trai, lúc ở trên đảo sớm đã thành quen, không hề mượn tay của người khác. Mấy ngày nay vật nhỏ này lên được chút cân, cánh tay mũm mĩm bụ bẫm như ngó sen, thịt trên người cũng nhiều hơn, thoạt nhìn liền khó mà tưởng tượng được đây là đứa bé lúc mới chào đời vì đẻ non suýt chút nữa không còn.

Lương Trinh nhìn thú vị, bèn cố ý chọc lét con trai, Yến nhi bị hắn làm cho ngứa bật cười khanh khách, cứ lắc lắc thân thể tránh trái tránh phải: “Phụ thân xấu, đừng quậy Yến nhi, nếu không Yến nhi méc cha đó!”

“Còn học được trò méc tội với cha ngươi sao? Thật là, ranh con này ngày càng mồm mép.” Lương Trinh tiếp tục cười đùa với Yến nhi, khiến cho vật nhỏ này cười đến chảy nước mắt, nấc cụt liên tục.

Chúc Vân Tuyên mới đi vào cửa lớn tẩm điện, đã nghe được tiếng cười đùa của hai cha con, trong lúc nhất thời chợt dừng bước lại lẳng lặng nghe một lúc, sau đó mới cụp mắt nở nụ cười, sải bước đi vào.

Nhìn thấy Chúc Vân Tuyên trở về, Yến nhi hệt như được đại xá, bèn cố vùng vẫy chạy thoát khỏi móng vuốt Lương Trinh, mông trần bò xuống giường lủi vào trong ngực Chúc Vân Tuyên: “Cha, cha! Phụ thân xấu, phụ thân chọc lét Yến nhi, ngứa lắm luôn!”

Chúc Vân Tuyên ôm lấy con trai buồn cười nói: “Ừ, phụ thân xấu, lát nữa cha giúp con xử phụ thân.”

Có chỗ dựa lưng, thành ra nhóc con đắc ý cực kỳ, cứ lắc lắc thân thể nằm úp sấp trên bả vai Chúc Vân Tuyên ôm cổ không buông, lúc sau không quên làm mặt quỷ với Lương Trinh.

Lương Trinh cười nhéo mũi con trai: “Vật nhỏ, con chờ đó.”

Chúc Vân Tuyên ôm Yến nhi ngồi lên giường, nhìn Lương Trinh chép miệng: “Ngươi đang làm gì đấy? Định đánh nhau với con trai? Vẻ vang ghê nhỉ.”

Lương Trinh duỗi ngón tay bóp bóp gương mặt đầy thịt của Yến nhi chậm rãi xoay người: “Ta chỉ đùa với con nó chút thôi, nhóc con này ngày càng được cưng chiều mà kiêu rồi.”

“… Bộ ngươi không giống vậy sao.” Chúc Vân Tuyên cười lầu bầu một câu, lại không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ nhẹ  cái mông Yến nhi, “Ngoan, đừng quậy nữa, đi ngủ đi.”

Yến nhi vẫn không chịu buông, giơ một cái chân về hướng Lương Trinh: “Lau, chân chân.”

Lương Trinh không biết nên khóc hay cười nắm lấy cái chân mập mạp của nhóc con: “Ranh con này càng ngày càng không biết lớn nhỏ nhỉ? Còn muốn cha đây giúp ngươi rửa chân?”

Yến nhi không tránh thoát kịp, thế là bị Lương Trinh thọc lét gan bàn chân, buồn cười đến độ ngửa tới ngửa lui ngã vào trong lòng Chúc Vân Tuyên.

Chúc Vân Tuyên bất đắc dĩ khều khều tay Lương Trinh: “Được rồi, ngày nào cũng chọc con, ngươi thấy vui lắm sao?”

Lương Trinh phì cười: “A Tuyên đây là thiên vị đó nha.”

“… Ngươi còn cần mặt mũi không vậy?”

Yến nhi giơ tay bóp bóp mặt mình cười hí hửng: “Phụ thân mắc cỡ mắc cỡ.”

Lương Trinh: “….”

Cuối cùng bọn họ cùng nhau rửa chân sạch con trai, sau khi ầm ĩ gần nửa canh giờ, rốt cuộc mới dỗ cho Yến nhi ngủ xong. Chúc Vân Tuyên kêu người đưa nước nóng đi vào, hầu hạ mình rửa mặt.

Lương Trinh dựa vào bên giường, lẳng lặng nhìn đối phương gỡ ngọc trâm, xõa mái tóc dài xuống, cả người chỉ mặc một bộ y phục bằng lụa mỏng tới tới lui lui trước mặt mình, ánh mắt cũng dần dần sa sầm xuống.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền kêu tất cả hạ nhân hầu hạ trong điện lui xuống, Chúc Vân Tuyên không rõ vì sao: “Ngươi làm cái gì? Ta còn chưa xong mà, ngươi cũng chưa thay y phục…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lương Trinh khom người bế lên, da thịt kề sát bên nhau, còn bị đụng vào chỗ eo mẫn cảm. Chúc Vân Tuyên khẽ rít lên: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Lương Trinh dán môi lên vành tai hắn cười nói nhỏ: “Không phải khi nãy bệ hạ nói sẽ giúp Yến nhi xử ta sao?”

“Ngươi nói xem?”

Lương Trinh nắm tay hắn, ấn vào chỗ nào đó đang có phản ứng trên người mình khàn giọng lên tiếng: “Xử nơi này có được hay không?”

Chúc Vân Tuyên cực kỳ nghẹn lời: “Ngươi định làm gương cho con vậy sao? Yến nhi còn ở đây.”

Từ sau khi rời khỏi Tuyền Châu, vì sợ Yến nhi không quen, cho nên buổi tối hai người vẫn để Yến nhi ngủ chung, dù rằng mối quan hệ cha con ngày càng hòa hợp, thế nhưng có nhiều lúc quả thực… không mấy tiện.

Lương Trinh con ngươi nhẹ nhàng quay một vòng: “Chúng ta ra tháp bên ngoài, làm xong lại trở về.”

Chúc Vân Tuyên: “….”

Bọn họ vốn là một đế một hậu, vì sao bây giờ lại phải rơi vào tình cảnh vụng trộm đến như thế này chứ?”

_____________________________________________

Chương 88: Trở lại kinh thành

Khi hồi kinh vẫn còn là đầu mùa xuân, đến khi hồi kinh trời đã nhanh vào thu.

Chúc Vân Tuyên nhìn một lớn một nhỏ ngồi ở bên cạnh mình, trong đôi mắt cũng lấp lánh ý cười, những mối tâm tư lên xuống lo âu lúc trước vào đúng lúc này rốt cuộc cũng xem như hoàn toàn lắng xuống.

Ngự liễn dừng ở ngoài Cam Lâm cung, Chúc Vân Tuyên dẫn Yến nhi xuống xe, nhóc con nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên không thôi, con ngươi cứ ngó tới ngó lui: “Nơi này đẹp quá đi! Cha, nơi này chính là nhà chúng ta sao?”

Chúc Vân Tuyên cười sờ sờ đầu con trai, dạo trước hắn luôn cảm thấy chốn thâm cung quạnh quẽ cô quạnh, chẳng khác gì lao tù, thế nhưng bây giờ Yến nhi lại nói, nơi này là nhà của bọn họ.

Ừ, là nhà, của bọn họ.

Lương Trinh đi lên phía trước ôm lấy con: “Đi thôi, phụ thân dẫn cục cưng vào xem thử.”

Trong nửa năm Chúc Vân Tuyên rời kinh này, Cam Lâm cung đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, Yến nhi nhìn đến hoa cả mắt, bắt đầu uốn éo thân thể đòi xuống, sau đó lại lăng xăng chạy tới chạy lui hết trong tới ngoài nhìn đông nhìn tây, gương mặt rất chi là hớn hở.

Lương Trinh cũng cực kỳ bồi hồi, mới mỉm cười trêu ghẹo Chúc Vân Tuyên: “Ai có thể nghĩ tới, thần thiếp còn có phúc phận có thể lại trở lại nơi này.”

Chúc Vân Tuyên mặc kệ đối phương, dắt tay Yến nhi: “Cha dẫn ngươi đi xem tẩm điện.”

Nơi ở của Yến nhi được sắp xếp ở một tẩm điện ở điện thờ phụ* phía tây, từ lâu đã thu xếp xong xuôi, các loại trang trí đều được trang trí theo sở thích Yến nhi, dưới hành lang còn có lồng chim hoàng yến đang líu lo, cũng nhờ vậy mà khiến
cho Cam Lâm cung vốn là một cung lạnh lẽo trang nghiêm trở nên có chút sống động hơn.

– điện thờ phụ: là hai điện nằm ở hai bên điện thờ chính.

Đám ma ma thái giám vui sướng ra ngoài cung nghênh đón thái tử, bọn họ đều là những người mới được điều tới hầu hạ Yến nhi, đã được trải qua nhiều lần lựa chọn cùng sàng lọc để đưa ra những người thích hợp cũng như giỏi nhất.Yến nhi phóng tầm mắt nhìn thấy mấy chục người ô ép tràn tới, nhất thời có chút sợ hãi, mới vội vã nắm y phục Chúc Vân Tuyên trốn ra phía sau. Lúc ở phủ nguyên soái, người hầu hạ nhóc con cũng rất nhiều, thế nhưng hiện tại, khi đối mặt với đám người đông gấp mấy lần trước*, nhóc con vẫn chưa quen bị nhiều người vây quanh như vậy.

— Tiểu vu kiến đại vu: ý muốn nói một phụ thùy nhỏ khi gặp phụ thùy lớn sẽ tỏ ra e dè, không thể thi triển pháp thuật, ngụ ý so sánh sự chênh lệch khác xa nhau.

Chúc Vân Tuyên ra hiệu Cao An ở lại nói chút quy củ với mọi người, rồi ôm lấy Yến nhi tiến vào bên trong.

Yến nhi đột nhiên bắt đầu rầu rĩ không còn hứng thú như trước nữa, nhóc con cứ ôm lấy cổ Chúc Vân Tuyên, nằm nhoài trên bả vai hắn không nói câu nào, Chúc Vân Tuyên lung lay chuông gió hình thỏ ở cửa sổ hỏi con: “Bé con ngoan, nhìn thử xem có thích hay không?”

Yến nhi ngước mắt liếc mắt nhìn, gật đầu, lại nằm trở lại.

Chúc Vân Tuyên bất đắc dĩ nở nụ cười, Lương Trinh đưa tay ôm lấy con trai ngắt ngắt cái mũi nhỏ của nhóc con: “Vật nhỏ lại hờn dỗi gì nữa đây?”

Yến nhi đỏ mắt oan ức lắp bắp nói: “Con không muốn ma ma, con chỉ muốn cha với phụ thân.”

Lương Trinh cảm thấy nghẹn lời, hắn thật sự muốn đánh vào mông vật nhỏ này làm sao bây giờ?

Chúc Vân Tuyên do dự nói: “Hay là chúng ta lại ngủ chung với Yến nhi thêm nửa tháng, dù sao con cũng vừa mới về, đoán chừng không quen nơi này, chờ đến khi con quen rồi tính tiếp.”

Lương Trinh buồn cười nói: “Sắp gần bốn tuổi rồi, đã không đến Đông cung thì thôi, còn muốn mỗi ngày nằm vạ trên long sàng, chưa thấy thái tử nhà ai như vậy.”

Đông cung? Từ Cam Lâm cung đến Đông cung đi liễn cũng mất một phút, nếu như ném Yến nhi ở đó, đoán chừng ngày mai quan hệ cha con hai người họ sẽ bị đoạn tuyệt.

Yến nhi cũng không phải là không nghe hiểu, bèn cong miệng đáp: “Phụ thân xấu, phụ thân không cần Yến nhi rồi.”

Lương Trinh: “…” Đúng là nhóc con bạc tình.

Chúc Vân Tuyên không đành lòng, chỉ biết than thở: “Thôi bỏ đi, dù sao chúng ta vẫn nợ con.”

Mọi chuyện cứ như vậy mà được quyết định xong, Yến nhi vẫn tiếp tục ở lại trong điện thờ phụ phía tây Cam Lâm cung, thỉnh thoảng còn đi quấy rầy cuộc sống về đêm của hai vị đế hậu Chúc Vân Tuyên cùng Lương Trinh, mãi đến tận khi mười hai mới vào các học tập, tự mình chủ động dọn ra Đông cung, tất nhiên là những chuyện này thì để về sau hẵng nói.

Trong buổi hồi triều ngày hôm sau, hoàng đế chính thức ở trên triều hội tuyên bố chuyện lập hậu cùng sách phong thái tử, đồng thời hạ lệnh lễ bộ chọn ngày lành tháng tốt cử hành nghi thức đại hôn cùng đại điển sách phong.

Ván đã đóng thuyền, mặc dù bây giờ văn võ cả triều đều đã biết được vị hoàng hậu tương lai Tiêu Niệm chính là Chiêu vương Lương Trinh năm đó mưu phản bị xử trảm, thế nhưng bệ hạ đã nhất quyết nói Tiêu Niệm là Tiêu Niệm, còn muốn lập hắn làm hậu, thì hắn chính là hoàng hậu Đại Diễn, bọn họ vì cái đầu nằm trên cổ cùng chiếc mũ ô sa của mình, tội gì vào lúc này phải nhảy ra chọc cho bệ hạ không vui, thôi cứ bỏ đi.

Sau khi buổi lâm triều kết thúc, Chúc Vân Tuyên lệnh cho sáu vị phụ thần nội các lưu lại riêng, lại triệu bọn họ đến ngự thư phòng chờ, lúc này ngoại trừ một hoàng đế, còn có vị hoàng hậu tương lai ngạo mạn kia.

Lương Trinh đứng ở một bên Chúc Vân Tuyên, hai tay khoanh bỏ vào tay áo, giương mắt cười như không cười lần lượt đảo mắt quan sát các vị đại thần nội các có mặt trong phòng, những người này đều là trụ cột vững vàng trong triều đình Đại Diễn, có hai vị là ba năm trước sau khi hắn rời đi mới được đề bạt vào, còn bốn người khác đều là người quen.

Khi hắn đánh giá đối phương, thì bọn họ cũng đồng thời dùng ánh mắt phức tạp nhìn lại hắn, ba người cùng đi tuần với Chúc Vân Tuyên lúc trước vẫn xem như ôn hòa chút, còn ba người kia, đặc biệt là thủ phụ, sắc mặt của lão thay đổi tận may lần, thoạt nhìn khó coi cực kỳ.

Biết là một chuyện, chính mắt thấy được lại là một chuyện khác, càng khỏi nói vị thủ phụ này chính là bạn thân Tăng Hoài, sau khi Tăng Hoài bị lưu vong thì được đối phương tiến cử, mới từ vị trí thấp trong nội các nhảy một bước lên thành vị trí thủ phụ. Lão nhớ tới những chuyện trước kia, lại nhìn Lương Trinh cao ngạo trước mặt sao có thể không tức giận cho được.

Chúc Vân Tuyên không lòng vòng mà đi ngay vào trọng tâm: “Trẫm kêu các ngươi ở lại là có một chuyện muốn nói với các ngươi, từ mai hoàng hậu cũng sẽ đi vào nội các, hắn còn trẻ ít kinh nghiệm, hy vọng các ngươi giúp đỡ, sau này trẫm sẽ hạ thánh chỉ.”

Mấy vị đại thần nội các nghe thấy vậy cũng bối rối cực kỳ, hoàng hậu vào nội các!  Không sợ thiên hạ chê cười!

Sau khi bốn mắt nhìn nhau, thủ phụ vẫn là người đầu tiên phản đối: “Bệ hạ, nội các hiện tại đã đủ người, chúng thần vẫn luôn làm việc cẩn trọng giúp ích cho bệ hạ cùng triều đình chưa hề mắc phải sai lầm nào, xin hỏi bệ hạ đây là ý gì?”

Chúc Vân Tuyên từ tốn nói: “Giang khanh nói quá lời, trẫm cũng không có ý định kêu các ngươi dạt ra để lại một chỗ trống, từ khi Đại Diễn khai sinh ra đã định nhân số nội các là bảy người, từ sau thời hoàng đế thái tông sau mới đổi thành sáu người, bây giờ trẫm chẳng qua chỉ là muốn khôi phục chế độ cũ mà thôi.”

“Khôi phục lại chế độ cũ cũng được, nhưng hậu cung không thể chen vào chính sự! Hơn nữa hoàng hậu là chủ hậu cung, sao có thể đi vào nội các rối loạn triều cương, khiến cho thiên hạ chê cười!”

Thứ phụ một bên cũng phụ họa: “Từ khi Đại Diễn khai quốc tới nay, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần gả cho người, thì chính là làm một người thê, không thể dễ dáng ló mặt, càng không thể ra vào triều đình làm quan, phá hoại quy củ tổ tiên! Huống chi là hoàng hậu, nên làm một vị mẫu nghi thiên hạ đại diện cho cả một hậu cung, khai chi tán diệp cho hoàng gia, chứ không phải tiến vào nội các!”

Lương Trinh khẽ nheo mắt lại cười nhạo một tiếng, bộ dạng không có ý tốt gì nhìn hai vị các lão trước mặt: “Mẫu nghi thiên hạ? Khai chi tán diệp*?”

Khai chi tán diệp: sinh nhiều con cái.

Hai người há miệng khó mở miệng thành lời, có ai mà không biết thái tử là do bệ hạ sinh, nhưng mà…

Chúc Vân Tuyên nhíu chặt mày, một lát sau mới hững hờ nói: “Nếu đã như thế, vậy cứ sửa lại một chút, trẫm gả cho hắn đi, phong hào hoàng hậu gì đó cũng miễn, lát nữa kêu lễ bộ đi tham khảo sách cổ xem có tên gọi thích hợp gì hay không, nếu làm vậy cũng không tính là làm trái quy định tổ tiên.”

“Không thể được!” Mấy vị đại thần nội các sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, nước mắt ròng ròng cầu xin: “Bệ hạ tuyệt đối không thể làm vậy! Ngài là thiên tử! Sao có thể làm thê người khác! Làm như vậy thì uy nghiêm Đại Diễn ta sẽ ra sao! Uy nghi bệ hạ làm sao!”

Lương Trinh nhướng mày,  bản thân hắn thật sự không nghĩ tới Chúc Vân Tuyên sẽ nói ra những lời như vậy, dù những nói kia âu chỉ là để hù dọa đám đại thần, cũng đủ khiến hắn  hài lòng.

Trong lúc nhất thời hai bên không chịu nhún nhường nhau, bầu không khí trong ngự thư phòng bắt đầu có chút căng thẳng, mãi đến khi ở hậu điện bất ngờ vang lên một trận cười khúc khích.

Yến nhi lộc cộc chạy tới từ phía sau điện, khi thấy Lương Trinh, nhóc con liền hô to một tiếng “phụ thân”, lủi cái đầu đầm đìa mồ hôi vào  trong ngực của hắn.

Ra là mấy tiểu thái giám dẫn nhóc con này ra sau điện chơi trốn tìm, trong lúc không chú ý liền để tiểu thái tử chạy vào đây. Bọn hạ nhân lúc này đuổi theo sau, ai nấy đều quỳ xuống đất thỉnh tội.

Lương Trinh cười ôm lấy Yến nhi, đoạn cầm lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho nhóc. Yến nhi lại nhìn thấy Chúc Vân Tuyên ngồi sau ngự án, trong miệng hét lên một tiếng “cha”, sau đó leo xuống người Lương Trinh chạy qua Chúc Vân Tuyên, còn giơ cao cánh tay muốn cha ôm mình.

Chúc Vân Tuyên bất đắc dĩ ôm lấy vật nhỏ này, để nhóc con ngồi lên đùi mình. Yến nhi víu lấy ngự án mở tờ tấu chương ra, kế đó thấy cái gì cũng đưa tay sờ soạng một phen mới chịu.

Chúc Vân Tuyên đè tay con trai lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Yến nhi ngoan, đừng quậy.”

Yến nhi lúc này mới chú ý ở dưới đất còn có mấy người quỳ, thế là đảo mắt nhìn qua một vòng, kế đó ngưng lại người thủ phủ đang lén ngẩng đầu nhìn mình cong môi nở nụ cười: “Râu mép của vị bá bá này sắp rớt xuống rồi, xấu quá đi.”

Thủ phụ: “…”

Nhóc con ngốc Yến nhi căn bản không còn nhớ rõ những lời Lương Trinh từng nói với nhóc không nên gọi những người này là bá bá, trong trí nhớ của Yến nhi, chỉ cần là nam nhân có râu mép, thì cho dù là già hay trẻ đều sẽ gọi là bá bá. Lần đầu tiên nhóc thấy Lương Trinh, thì hắn ở trong bộ dáng râu ria lôi thôi, vì lẽ đó nên nhóc cũng gọi là bá bá.

Còn vị thủ phụ đại nhân trước mặt này, từ trước đến giờ lão luôn là một người nổi danh có bộ râu gọn gàng tỉa tót đẹp,  không ngờ rằng râu mép này ấy vậy mà lại là đồ giả, hẳn là lão tự mình dán lên! Vị thủ phụ đáng thương tuổi tác cao mà râu mép vẫn thưa thớt, sợ bị người ta khinh cho nên mới dán lên, vào lúc này chỉ biết khóc lóc, lại giơ tay lau nước mắt mấy lần, chòm râu suýt chút nữa bị rớt xuống, nhưng chính lão lại không phát hiện, người khác không nhắc nhở, kết quả lại bị một tiểu thái tử đồng ngôn vô kỵ nói trắng ra.

— Đồng ngôn vô kỵ: trẻ em ngây thơ hồn nhiên, nói chuyện thành thật, cho nên dẫu có nói gì thì người lớn cũng đừng trách móc.

Lão thủ phụ vừa thẹn vừa giận, chỉ biết luống cuống tay chân dán chòm râu cho chắc lại, sau lại nghĩ đến chuyện này truyền đi thế nào cũng thành trò cười trong triều, thành ra hận đến mức không thể đập đầu vào cây cột Cam Lâm cung chết cho xong.

Mấy đại thần xung quanh chỉ biết cúi đầu nín cười, thế nhưng Lương Trinh không chút nào khách khí châm biếm: “Giang các lão, xin hỏi râu mép giả này là ai làm cho ngươi, e là tên kia cố tình nhỉ? Muốn cho lão ngự tiền như ngươi mất mặt, thật là quá đáng mà.”

Lão thủ phụ giận dữ xấu hổ muốn chết, cả người ỉu xìu, không còn thái độ hùng hổ dọa người như lúc đầu. Chúc Vân Tuyên ho nhẹ một tiếng, thu lại ý nín cười trong mắt trầm giọng nói: “Chuyện đi vào nội các…”

Thủ phụ hiện tại đã bại như núi đổ hoàn toàn thất thần, thứ phụ nhìn lão mấy lần, thấy đối phương không nói gì cũng sáng suốt ngậm miệng lại, những người khác ngượng chín cả mặt. muốn đi thì vào đi, dù sao cũng không chiếm chỗ bọn họ, thích sao thì cứ làm vậy đi.

Mọi chuyện cứ như vậy mà quyết định, mấy vị các lão ủ rũ cáo lui ra ngoài, Lương Trinh tiến lên phía trước duỗi tay ra cách ngự án xoa cằm Yến nhi: “Ranh con này ấy vậy mà vẫn có chút chỗ dùng, không uổng chúng ta cưng chiều.”

Yến nhi cười khanh khách: “Bá bá thật sự rất xấu, Yến nhi không thích.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện