...
Lại là một ngày bận bịu, phải nhọc công suy nghĩ của trần tĩnh kỳ. từ sắc mặt hắn không khó để nhận ra điều đó, có phần uể oải.
Bước qua đại môn, tiến nhập sảnh đường, trần tĩnh kỳ liền trông thấy một thân ảnh cao kều bưng trà nước đứng đợi, bên cạnh là bao bọc vàng đang ngồi giở sổ sách ghi ghi chép chép, dáng vẻ rất đỗi tập trung, tới nỗi chẳng nhận ra vừa mới có người tiến vào, phải đợi đến khi mục chân lên tiếng thì mới chịu hoàn hồn.
- công tử!
Bao bọc vàng nhanh chóng đứng dậy, hướng trần tĩnh kỳ tiến lại.
Trần tĩnh kỳ nhẹ gật đầu, liếc xem mớ sổ sách trên bàn:
- lão bao, ngươi đang ghi chép cái gì vậy?
- công tử, chẳng phải hồi sáng ngài bảo ta biên soạn tài liệu đấy ư?
- à, đúng là có chuyện này...
Trần tĩnh kỳ vỗ trán, môi cười nhạt.
Hắn tiến đến bên ghế, ngồi xuống, quay sang gọi mục chân.
- công tử, ngài dùng trà.
- cứ để đó đi.
Trần tĩnh kỳ che miệng ngáp dài, ra chiều mệt mỏi.
- mục chân, ta thấy hơi nhức đầu, ngươi bấm huyệt giúp ta.
- vâng, công tử.
Việc xoa bóp, bấm huyệt này mục chân sớm không còn khó chịu nữa. với nàng nó đã trở thành thông lệ. kể từ lúc về lại đế đô, hầu như mỗi ngày nàng đều được trần tĩnh kỳ cho gọi, hoặc đấm lưng xoa bóp hoặc bấm huyệt hầu trà, riết rồi cũng quen. dù sao hơn một năm qua, mục chân nàng đã được đối đãi rất tốt, so với lúc còn ở trong cung thì cuộc sống dễ chịu hơn nhiều.
- công tử, nhìn ngài có vẻ mệt mỏi, hay là để ta nấu cho ngài một thang thuốc bổ?
Bao bọc vàng nhìn trần tĩnh kỳ đang khép hờ đôi mắt hưởng thụ ôn nhu, đề xuất.
- lão bao, không cần đâu.
Trần tĩnh kỳ lắc đầu:
- hôm nay chỉ là có nhiều việc phải bàn, ta nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.
...
Trần tĩnh kỳ đúng đã rất mệt, vừa trở về phòng, đặt lưng xuống giường là lập tức ngủ luôn. trong cơn mơ màng, hắn hình như đã nghe thấy tiếng bước chân, ngửi được mùi hương thanh thuần, cảm giác có ai đó đứng bên giường nhìn mình...
Một giấc mơ, trần tĩnh kỳ cho là như vậy. bởi vì khi hắn thức giấc, bên trong căn phòng chỉ có mỗi mình hắn, cánh cửa thì vẫn đóng kín im lìm.
"xem ra dạo này đúng là đã suy nghĩ quá nhiều."
Hắn lắc đầu, cười tự giễu.
...
Trần tĩnh kỳ ngủ có hơi lâu, thành thử buổi cơm chiều lại trở thành cơm tối.
Bên trong phòng ăn, như thường lệ, hắn với bao bọc vàng và bao tự cùng ăn chung, bên cạnh mấy tì nữ mục chân, tiểu uyển, chiêu thanh đứng hầu.
Không như mọi ngày, hôm nay trần tĩnh kỳ có vẻ hơi lạ. hắn ngồi nhìn mấy món ăn vừa được các thị nữ mang lên, thay vì lập tức gắp ăn thì lại trầm ngâm ngắm nhìn, trong ánh mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.
- công tử, có gì không đúng sao?
Bao tự lên tiếng hỏi.
Trần tĩnh kỳ lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên:
- bao tự, thức ăn hôm nay...
- thức ăn hôm nay? công tử ngài không thích?
- không phải. chỉ là...
Mấy món ăn trên bàn, có hai món mà hắn rất quen thuộc: cá rô kho nghệ và canh cải cá rô. hai món này, chúng chính là sở trường của lê ngọc chân. lúc còn làm án sát sứ ở hà nam, trong những lần ghé xuống thôn đoài, hắn vẫn thường được lê ngọc chân nàng chiêu đãi. bây giờ trông thấy, dạ lại không khỏi nhớ thương...
- công tử, những món ăn hôm nay là đặc biệt vì ngài mà chuẩn bị đấy. ngài ăn thử xem có vừa miệng không?
Trần tĩnh kỳ thoáng ngó bao tự, song chẳng nói gì. hắn nghĩ nàng cũng giống như hắn, nhớ về lê ngọc chân.
Nhanh chóng ổn định lại tâm tình, hắn cầm đũa, gắp miếng cá kho bỏ vào trong chén, đưa cơm vào miệng.
Cơm cá mới nhai, còn chưa kịp nuốt qua cổ họng thì khuôn mặt hắn đã ngưng lại, thần thái biến chuyển hoàn toàn.
- công tử, ngài sao vậy? không hợp khẩu vị?
- bao tự, món cá này...
Trần tĩnh kỳ hết nhìn đĩa cá kho lại đến nhìn người, kích động lạ thường. trong đầu hắn đang nghĩ đến một khả năng...
- bao tự, có phải... có phải là...?
Mùi vị ấy, hắn chắc chắn không lầm. là ai nấu chứ? bản thân bao tự vốn chẳng thạo bếp núc, còn những đầu bếp trong phủ, cho dù có được bao tự miêu tả, chỉ dẫn thì cũng khó có thể nấu ra giống y chang được. cách thức, hương vị, màu sắc... đây đích thị là của lê ngọc chân.
Thế nhưng... chỗ này là đế đô. lê ngọc chân làm sao ở đây được?
Trần tĩnh kỳ nhìn chằm bao tự, chờ nghe giải đáp.
Cũng may là bao tự đã không bắt hắn phải chờ đợi quá lâu.