...
Tất thảy rồi sẽ sáng tỏ, sự thật sẽ được truyền lưu. ở mai sau.
Còn hiện tại...
Lý long tích đã rất đỗi hân hoan, thời điểm hồi kinh thì lại càng thêm vui mừng. số là cũng trong năm đó, giống như phụng thiên, quận phúc kiến cũng xảy ra lũ lụt. song, chẳng được như phụng thiên, hệ thống kênh đập mà cửu vương lý long thành cho xây đắp, khai mở ở phúc kiến đã không thể nào trụ vững trước mưa bão. con đập mới đắp chưa bao lâu đã bị hư hại, các kênh đào cũng không thể phát huy tác dụng thoát lũ, khiến cho nông dân phúc kiến lại phải một phen lao đao, lâm vào khốn khổ.
Lý long thành đã thiếu minh mẫn rồi ư?
Kỳ thực chẳng thể trách hắn. bởi nếu không nhờ hắn thì e phúc kiến tổn thất còn nhiều hơn. lý long thành hắn đã làm rất tốt, con đập hắn cho đắp, dòng kênh hắn cho đào, so với trước đó đều ổn định, vận hành trơn tru hơn. bị hư hại, chẳng qua vì mưa lũ quá lớn, sức nước quá mạnh.
Tới đây, lý long tích lại không thể không cảm khái về sự hiểu biết, tầm nhìn của trần tĩnh kỳ. lần đầu tiên hắn mới thấy có một con đập toàn bằng đá được xếp chồng lên nhau và giữ chắc hơn bằng những đụn rễ cây phun chai. tính khắp cương thổ đại hạng, duy cũng chỉ có mộc thạch khác biệt như vậy.
So với chuyện cứu tế trước đó thì việc trị thủy này đương nhiên lại càng thêm trọng yếu. nhờ có sự giúp sức của trần tĩnh kỳ và lê công lượng, lý long tích đã trở thành người thắng cuộc. thành tích của hắn hơn hẳn lý long thành; ngôi vị thái tử, đấy là điều hắn đang chờ trông. hắn nghĩ mình đủ xứng đáng tiếp quản lại.
Không khiến cho hắn phải thất vọng, lần này hạng đế rốt cuộc cũng chính thức đưa ra quyết định. theo đó, ngôi vị thái tử, một lần nữa đã được sắc phong cho lý long tích hắn. thật đúng như câu "hợp phố châu hoàn".
"một người đắc đạo, gà chó thăng thiên", lý long tích vinh hiển, thuộc hạ dưới trướng dĩ nhiên cũng được thơm lây. bậc chủ công, phận bầy tôi, trên dưới ai nấy đều hoan hỉ, duy chỉ ngoại trừ một người: trần tĩnh kỳ.
Hắn không thấy vui. buồn? cũng chả phải. tâm trạng của hắn khá là phức tạp. mang theo sắc diện ưu tư ấy, hắn một đường đi thẳng đến mai hương viện.
Hạng đô đệ nhất kỹ viện này, đã lâu rồi hắn chưa ghé qua.
...
Mai hương viện tọa lạc ở phía tây hạng đô, nằm gần một cái ngã tư, vốn là khu vực rất đỗi sầm uất.
Lúc trần tĩnh kỳ tới nơi thì cũng đã qua hết giờ dậu, trời đã tối mịt; trước cửa toà viện, mấy chiếc đèn lồng màu đỏ treo cao, tấm biển thu hút mọi ánh nhìn. "mai hương viện", ba chữ này danh khí thật sự là chẳng nhỏ một chút nào. chả vậy mà nam nhân hạng đô, ai nấy đều muốn tới đây đó ư?
Chỉ có điều, không phải loại khách nhân nào mai hương viện cũng đều tiếp đón. muốn bước vào đệ nhất kỹ viện này, ngươi nhất định phải là người phú quý. bởi vì ở đây, dịch vụ vô cùng đắt đỏ, thứ dân bình thường căn bản là chẳng thể chi ra.
Hãy nhìn xem. hai bên đại môn toà kỹ viện, những cỗ xe ngựa đang đậu san sát nhau đây, có cái nào lại không sang trọng? chủ nhân của chúng, chắc chắn đều là kẻ lắm tiền nhiều của, thân phận tôn quý.
Trần tĩnh kỹ bước xuống xe, dặn dò bao tự mấy câu rồi nhắm đại môn tiến vào.
Hắn vừa tiến nhập bên trong thì liền ngửi thấy một mùi hương thư thái dễ chịu, có thể khiến cho người ta phấn chấn tinh thần. đi thêm mấy bước, dưới chân hắn là một tấm thảm đỏ mượt mà, êm ái được mang từ đất nước tây cơ xa xôi về.
Trong không gian ấm áp, thoang thoảng hương thơm, hai cô gái vóc dáng yểu điệu, gương mặt xinh đẹp đi tới chỗ trần tĩnh kỳ, tươi cười tiếp đón.
Trái với những thanh lâu khác, các kỹ nữ của mai hương viện ai nấy đều rất hiểu lễ nghĩa, biết ý tứ. các nàng không bao giờ vồ vập, lôi kéo khách nhân mà luôn tỏ ra ôn nhu, từ tốn.
Con người như thế, khung cảnh cũng vậy. bên trong mai hương viện này, nội thất rất