- ưm...
- nương nương, người cố chịu đau một chút.
- ta ổn.
Trần tĩnh kỳ cõng triệu cơ trên lưng, hướng phía đông nam khu vườn, tận lực bước nhanh. đây không phải chủ đích của hắn, là ý muốn của triệu cơ. nàng nói nếu bây giờ quay gót trở ra thì sẽ mất rất nhiều thời gian, bảo chi bằng hãy chạy tới nhạc lâm hiên - căn nhà nhỏ mà nàng đã cho xây dựng nơi cuối vườn mị uyển - để trú mưa.
Trần tĩnh kỳ vẫn giữ hoài nghi, vừa chạy mưa vừa âm thầm suy nghĩ.
Vài phút sau, ý nghĩ của hắn tạm thời đình trệ, hay chính xác hơn là nó đã chuyển dòng. quả như lời triệu cơ, có một căn nhà nhỏ vừa mới hiện ra trước mắt hắn. nó nằm ngay sát mấy gốc cây ngô đồng, bên dưới những bông hoa màu tím...
"thật kỳ lạ."
Kể từ lúc đặt chân bước vào khu cấm địa của vườn mị uyển, trần tĩnh kỳ đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn chắc chắn khó có thể tin tưởng ở bên trong phượng nghi cung lại tồn tại một nơi giống như vầy. triệu cơ - một vị hoàng hậu cao sang, quyền quý - lại cũng có một góc nhỏ đơn sơ bình dị thế này ư?
Mái nhà tranh bên gốc cây ngô đồng, hình ảnh rất đỗi chân phương...
- nhà ngươi còn không mau chạy vào! trời vẫn đang mưa đấy!
Trên lưng, triệu cơ khẽ gắt.
Trần tĩnh kỳ hít nhẹ một hơi, nhấc chân hướng mái nhà tranh chạy đến.
Bên trong nhà.
Trần tĩnh kỳ và hoàng hậu triệu cơ đã tách ra; lúc này, bọn họ chia nhau mỗi người ngồi ở một góc. triệu cơ an vị trên chiếc giường tre, sát bên một cái kệ, còn trần tĩnh kỳ thì đứng ở ngay cửa sổ, đưa mắt ngó qua phía bên hông nhà, nhìn mưa.
Hắt xì!
- nương nương, người vẫn ổn chứ?
Trần tĩnh kỳ tỏ vẻ quan tâm, nhưng hai mắt vẫn như cũ, không dám quay lại nhìn xem.
Lúc nãy chạy mưa, từ đầu đến chân triệu cơ đều đã ướt sũng. y phục nàng mặc vốn là vải tơ tằm thượng hạng, khô thì không sao, nhưng khi ướt, nó rất dễ nhìn xuyên. huống hồ hiện tại, bộ cung trang mà triệu cơ đang mặc, nó lại còn là màu trắng. chả cần tốn công, trần tĩnh kỳ hắn tùy tiện liếc qua cũng có thể thấy được những tấc da thịt mịn màng nằm ẩn bên dưới. rồi cả hai mảnh nội y màu đen kia nữa...
- ta lạnh.
Trên chiếc giường tre, triệu cơ vòng tay ôm ngực, thấp giọng hồi âm.
- y phục của ta đều đã ướt. ta... cần phải thay.
Thay đồ?
Nhưng mà ở đây làm gì có quần áo để cho nàng thay.
- nương nương, vậy người hãy ở đây đợi, tĩnh kỳ sẽ mau chóng trở lại.
- ngươi định chạy ra bên ngoài?
Trần tĩnh kỳ gật đầu. bây giờ triệu cơ đã ở nơi an toàn, hắn bỏ nàng lại đây cũng không có gì là không thoả. nói sao thì triệu cơ nàng cũng đâu phải trẻ nhỏ lên ba.
Tuy nhiên, đấy là hắn nghĩ. triệu cơ thì lại nghĩ khác. nàng nhăn mày, đem ý định của trần tĩnh kỳ gạt đi.
- nương nương, như thế không ổn. nếu người bị nhiễm lạnh, đổ bệnh, tĩnh kỳ thật không biết phải ăn nói sao với hoàng thượng.
- ta không dễ đổ bệnh như vậy đâu.
- nương nương, nhưng mà quần áo của người đều đã ướt...
- chẳng phải chỉ cần cởi ra là được sao.
Trần tĩnh kỳ sửng sốt.
Triệu cơ mới nói gì vậy? lẽ nào nàng không ý thức được hoàn cảnh hiện giờ?
- trần tĩnh kỳ, ngươi qua đây.
- nương nương...
- mau lên!
Trần tĩnh kỳ cau mày, buộc phải nhấc chân, hai mắt không dám nhìn thẳng.
Triệu cơ trông bộ dáng ấy của hắn, môi anh đào mới sinh tiếu ý, thầm nghĩ: "ta cũng đâu có định ăn thịt nhà ngươi, trần tĩnh kỳ ngươi sợ cái gì chứ."
Sắc diện khôi