Đợi cho thân ảnh trần tĩnh kỳ đi xa rồi, thục phi mới khẽ lên tiếng:
- ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn ta.
Tuyết thi, tuyết nhạn thoáng quay mặt nhìn nhau. tuyết nhạn nói:
- nương nương, chắc vì bên cạnh điện hạ còn có nhạc công công, cho nên mới phải như vậy.
- nhìn ta một chút thì sẽ liền chết sao?
Thục phi trong lòng thất vọng, đứng dậy đi về thanh nguyệt cung.
...
Lúc trần tĩnh kỳ đi tới nghiêm chính điện thì mọi người đã có mặt đông đủ. các vị hoàng tử, hoàng tôn, hễ phàm mười tám tuổi trở lên thì đều được thiên đức hoàng đế triệu kiến. duy chỉ có mỗi trần tĩnh kỳ hắn là ngoại lệ, mới mười sáu tuổi. điều này đã khiến cho chúng nhân phải âm thầm thắc mắc.
Dù vậy, bọn họ không có để ý lâu. bất quá một tên phế hoàng tử mà thôi. rất nhanh tất cả lại bàn chuyện của dực vương trần tự đức - kẻ đã bị trần tĩnh kỳ sát hại vào đêm tết nguyên tiêu.
Chương vương trần khánh đi tới chỗ trần tĩnh kỳ, hỏi:
- tĩnh kỳ, ngươi tới đúng lúc. ta đang muốn hỏi ngươi về chuyện của thất hoàng huynh.
Trần tĩnh kỳ sớm đã chuẩn bị tâm lý, liền làm ra vẻ bi thương, sụt sùi:
- thất hoàng huynh... thất hoàng huynh hôm đó cùng đệ rời đi, vốn còn đang rất khoẻ mạnh, thế nào lại...
Càng nói sự bi thương càng hiện rõ trên gương mặt hãy còn non nớt của trần tĩnh kỳ, tới chữ cuối cùng thì nước mắt của hắn cũng đã trào ra. thực, khả năng diễn xuất phải nói khiến cho người ta bội phục, những kẻ không biết nhìn vào e còn tưởng hắn và dực vương là huynh đệ cùng cha cùng mẹ sinh ra luôn ấy chứ.
Chương vương trần khánh vốn còn tính hỏi thêm, nhưng bây giờ nhìn thấy trần tĩnh kỳ giọt ngắn giọt dài bi thương như vậy, đành thôi.
Ở gần đó, bình vương trần húc - người lớn tuổi nhất trong các hoàng tử - nhíu mày lên tiếng:
- tĩnh kỳ ngươi khóc lóc cái gì? phụ hoàng tới đây, nhìn thấy bộ dạng của ngươi như vầy lại càng sinh buồn bực.
- tứ hoàng huynh nói vậy là sao?
Một giọng hữu lực chen ngang. vừa lên tiếng chính là ung vương trần thế nguyên. trong các hoàng tử, hắn xếp thứ năm, vai vế chỉ kém sau bình vương trần húc một bậc.
- hừm, chúng ta với thất hoàng đệ là máu mủ ruột rà, nay đệ ấy chết, thương tâm lại không được? tứ hoàng huynh lẽ nào một chút cũng chẳng bi thương?
Bình vương nhíu mày:
- thất hoàng đệ là huynh đệ của chúng ta, ta sao lại không bi thương. ta chỉ là vì nghĩ đến tâm tình phụ hoàng... cái chết của tự đức, ta đây đau xót vạn phần, nhất định ta sẽ tìm ra hung thủ, để cho đệ ấy có thể an nghỉ nơi chín suối...
Ung vương hừ lạnh:
- những lời này, e là còn phải xem lại.
Bình vương tức giận:
- ngũ hoàng đệ nói thế là ý gì?
- ý gì?
Ung vương công kích:
- thất hoàng đệ là chết trong hoa viên của bình vương phủ, nhiều ngày như vậy mới phát hiện. tứ hoàng huynh muốn tra ra hung thủ, chi bằng trước hết điều tra vương phủ của mình cho rõ ràng đi rồi hẵng hay.
- thế nguyên! ngươi