"nữ nhân này cũng biết chơi người lắm..."
Trần tĩnh kỳ không thể không ghi nhận. đối với con người triệu cơ, hắn coi như đã hiểu thêm được một chút.
Lắng nghe sau lưng có tiếng cười khúc khích, hắn ít nhiều cũng nhột. tiểu thúy, tiểu mỹ, hai cô cung nữ này thật là biết phối hợp với chủ nhân của mình a.
- khục khục... nương nương, được nương nương lấy làm đối tượng vẽ tranh, tĩnh kỳ vô cùng vinh hạnh.
- thật là vinh hạnh chứ?
Tựa tiếu phi tiếu, triệu cơ hỏi lại.
Trần tĩnh kỳ đương nhiên cũng chỉ có thể gật đầu:
- thật, thưa nương nương.
- vậy ngươi nhận xét thế nào? với trình độ này của ta, cần bao nhiêu thời gian thì có thể tiệm cận nhà ngươi?
- hmm... nương nương, bức tranh người vẽ... rất "sinh động hữu thần", tuy nhiên, xét ở nét bút thì vẫn chưa thực sự trơn tru, độ đậm nhạt của màu mực người khống chế cũng chưa quá tốt...
Triệu cơ chăm chú lắng nghe, dạ thầm gật. những mặt hạn chế mà trần tĩnh kỳ vừa mới nêu ra, với nàng đích xác chẳng sai.
- vậy ta phải làm thế nào mới có thể hoàn thiện được?
- cái này... cần thời gian.
Đầu tiên, trần tĩnh kỳ tập trung vào lý thuyết, cố gắng đem kiến thức, kinh nghiệm của mình truyền đạt lại cho hoàng hậu triệu cơ. phần mình, triệu cơ cũng rất chú tâm ghi nhớ, trong quá trình tiếp thu, hễ có thắc mắc thì nàng liền hỏi, thái độ phải nói rất chăm chỉ cầu tiến.
Thấy nàng nhiệt tình như vậy, trần tĩnh kỳ không khỏi sinh nghi. thái độ của nàng, chẳng giống là đang lấy cớ, cố tình đóng kịch.
Triệu cơ nàng thật muốn học vẽ tranh ư?
...
- viên hi ngươi nghĩ sao?
Sau khi đem sự tình thuật lại cho viên hi nghe, trần tĩnh kỳ hỏi. bên trong vọng nguyệt các lúc này cũng chỉ có hai người bọn hắn, không gian rất là yên tĩnh.
Đầu đối diện, viên hi nghĩ một chút, đang tính nói thì bỗng tạm ngưng, đem lời trong miệng nuốt ngược trở vào. lý do là bởi có người vừa mới đi đến, hiện đang bước vào toà các.
Trần tĩnh kỳ ngồi xoay lưng về phía cánh cửa nên không nhìn thấy, nhưng xem phản ứng của viên hi, hắn cũng liền quay mặt lại xem.
Thì ra, người tới chính là thu nguyệt. đêm hôm trước, nàng và lạc doanh doanh đã trở về đế đô. trong đầu bất giác lại nhớ đến tình cảnh thu nguyệt mời gọi mình đêm nọ, hắn nhếch môi mỉm cười, trao đi ánh mắt dạt dào tình ý.
Thu nguyệt sinh hoạt ở mai hương viện đã lâu, nhìn thấy nam nhân đã nhiều, đương nhiên rất hiểu ánh mắt kia có ý nghĩa gì, vội cúi đầu. nàng đem bình trà trên khay để xuống bàn, miệng nói:
- viên hi cô nương, đây là trà lương bạch mà cô nương ưa thích, doanh doanh cô nương đã cố tình mang từ quế an về.
- ngươi giúp ta cảm ơn doanh doanh.
Thu nguyệt khẽ "vâng", rót trà vào ly xong thì liền theo ý của viên hi mà đứng dạy rời đi. trước khi đi không quên liếc nam nhân bên cạnh một cái.
Cốc cốc!
Những tiếng gõ bàn đã thu hút sự chú ý, khiến trần tĩnh kỳ phải quay mặt nhìn.
- ngươi làm ơn tiết chế một chút. ham mê nữ sắc quá coi chừng hại thân.
Hữu ý như vô tình, viên hi lia ánh mắt xuống vùng hạ thể người đối diện, bồi thêm:
- ... mà trước hết là hại thận.
"khục..."
Trần tĩnh kỳ đưa tay lên miệng, ho khẽ.
...
Trở lại chính đề, viên hi sắp xếp qua ngôn từ, rồi nói, thái độ nghiêm túc lên nhiều:
- thoạt đầu, khi hoàng hậu xin ý chỉ của hoàng thượng triệu ngươi vào cung để vẽ tranh, ta chỉ nghĩ nàng mượn cớ thân cận, cố tình lôi kéo. nhưng bây giờ, ta lại có cảm giác chuyện này không đơn giản. dụng ý của triệu cơ, hẳn phải thâm sâu hơn nhiều, đúng như những gì ngươi đã nhận định.
- cụ thể hơn đi.
Viên hi tiếp lời:
- đầu tiên nàng cho gọi ngươi vào phượng nghi cung để vẽ tranh, bức tranh được vẽ xong thì lại muốn ngươi làm thầy chỉ dạy, trước sau liên kết rõ ràng...
- vậy ngươi cho tất cả đều nằm trong tính toán của triệu cơ? sự nhiệt tình kia bất quá chỉ là ngụy trang, cố tình diễn kịch?
- cái đó thì không hẳn.
- hửm?
- hoàng hậu triệu cơ vốn cũng là một tài nữ, đối với cầm, kỳ, thi, hoạ đều khá am hiểu. nói không chừng