Vọng nguyệt các không chỉ là một căn nhà trang nhã mà còn bao gồm những kiến trúc, cảnh vật ở chung quanh. nơi tắm gội hiển nhiên cũng nằm trong số ấy. nó được xây dựng cách nhà chính một quãng, chếch về phía đông; lúc này, bên trong phòng đang có một nữ nhân chuẩn bị đi tắm, thoáng xem hình dung thì quả đúng thu nguyệt.
Trên người nàng, hiện y phục, trang sức hầu như đều đã được cởi bỏ, chỉ còn sót lại hai mảnh nội y, một cái ôm lấy đôi bầu ngực căng đầy và một cái thì bao bọc nơi cấm khu thần bí.
Thu nguyệt chưa tiến vào bên trong chiếc bồn làm từ hoả long thạch. nàng hiện còn ở bên ngoài, mông tròn đang đặt trên thành bồn, hai chân dạng ra, tay trái để trên ngực, tay phải thì đưa xuống dưới, luồn vào tiết khố.
Theo những động tác xoa nắn, nhào nặn, từ miệng thu nguyệt, những tiếng rên rỉ cũng khe khẽ phát ra, nhỏ như muỗi kêu. thân thể nàng, chả mấy chốc đã nóng bừng, ướt đẫm mồ hôi. "tĩnh kỳ", đấy là danh tự mà thỉnh thoảng nàng vẫn gọi lên.
Khỏi phải nói, thu nguyệt chắc chắn đang nhung nhớ hắn. tính ra, cũng đã hơn mười ngày rồi nàng và hắn chưa gặp mặt nhau. nàng cảm thấy sao mà trống trải, cô đơn. nàng ước thân thể nam tính nóng ấm kia hiện đang kề cận sát bên, ôm lấy mình, tận tình mưa móc...
- ư...m...!
Thu nguyệt di chuyển ngón tay một hồi thì thân thể đột nhiên căng cứng, ưỡn người về trước, đầu ngả ra phía sau, từ bên trong cổ họng nàng, một tiếng ngân nga bật thốt. tuy đã tận lực kiềm chế, nhưng thanh âm nọ, rốt cuộc vẫn truyền ra khỏi phòng, lọt vào tai của người đang kín đáo đứng nghe ngóng suốt nãy giờ.
Người nọ cau mày, đưa tay lên gõ cửa.
"cốc cốc!"
Phía bên trong, thu nguyệt nghe có tiếng người gõ cửa thì giật thót. nàng vội vàng khua nước, cố tình tạo ra tiếng động như thể bản thân đang tắm. đợi tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai thì nàng mới cất giọng hỏi:
- ai đấy?
- là ta, đông mai.
"ra là đông mai."
Thu nguyệt nhẹ nhõm thở phào. nàng còn tưởng người đứng bên ngoài là lạc doanh doanh cơ.
- đông mai, có chuyện gì không? ta vẫn chưa tắm xong.
- ta có chuyện cần nói với ngươi, mau mở cửa đi.
- đông mai, ngươi... ngươi đợi ta một chút!
...
Một lúc sau.
Dưới sự hối thúc của đông mai, thu nguyệt rốt cuộc vẫn phải đành đi ra mở cửa. trên người nàng, trừ bỏ cái yếm đỏ cùng tiết khố xanh dương ra thì cũng chỉ khoác tạm một chiếc áo dài màu hồng phấn mỏng manh, căn bản không đủ để che đi da thịt.
Đông mai nhìn nàng - người bằng hữu, cũng là tỷ muội thân thiết nhất của mình, ý tứ dò xét.
Thu nguyệt có tật nên bị giật mình, dạ thầm khẩn trương.
- đông mai, ngươi làm gì mà nhìn ta chằm chằm vậy?
Đông mai không đáp, vẫn tiếp tục nhìn.
Thu nguyệt cảm thấy ánh mắt người tỷ muội của mình hôm nay sao mà thâm thúy; bên trong, cùng với sự ngờ vực, dường như còn có mấy phần thất vọng.
- đông mai, ngươi...
- ngươi không có gì muốn nói với ta sao?
Thông qua vẻ biểu cảm trên khuôn mặt cùng giọng điệu trách móc của đông mai, thu nguyệt cũng phần nào hiểu được tâm tư. quá nửa là đông mai nàng đã khám phá ra rồi.
Thu nguyệt khẽ cắn môi, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đem sự thật kể lại đầu đuôi.
- quả nhiên là ngươi đã cùng với hắn.
Đông mai nghe xong, chất vấn:
- thu nguyệt, tại sao ngươi giấu ta? ngươi không tin tưởng ta ư?
- ta...
Thu nguyệt cúi đầu:
- xin lỗi ngươi, đông mai. ta không phải muốn lừa gạt ngươi, chỉ là... ta sợ. ta đã phản bội lạc doanh doanh, nếu như để cho nàng phát hiện, nàng chắc chắn sẽ giết ta. cho dù không giết thì kết cục của ta cũng tuyệt sẽ chẳng thể nào tốt được, nhất định vô cùng thảm khốc.
- đông mai, ngươi cũng biết con người lạc doanh doanh mà. nàng rất ích kỉ, tâm lý rất biến thái. thu nguyệt, ta đã rất lo sợ...
Đông mai nghe qua những lời phân trần, sắc mặt dần lắng dịu. ngẫm lại, nếu đổi lại là nàng, có lẽ nàng cũng sẽ hành động giống như thế thôi.
...
- nói vậy, ngươi và trần