Trần tĩnh kỳ rời khỏi nghiêm chính điện, một đường đi thẳng luôn về cảnh nhân cung. bởi do tâm tình không tốt nên thời điểm trông thấy thục phi đứng ở cửa cung thanh nguyệt ngó ra, hắn chẳng nhìn lâu, cứ vậy mà nhanh chân bước đi.
Chính thái độ lạnh lùng ấy của hắn đã khiến thục phi hiểu lầm. nàng cho là trần tĩnh kỳ hắn đã muốn đoạn tuyệt quan hệ, trong lòng không khỏi thương tâm một trận.
Ở cửa cung thanh nguyệt, thục phi lặng lẽ siết tay, đôi mắt ngập tràn thất vọng nhìn theo bóng lưng trần tĩnh kỳ.
- nương nương...
- tuyết nhạn, nam nhân... đều là như vậy hay sao?
Tuyết thi và tuyết nhạn cùng cúi đầu im lặng.
...
- tiểu chủ nhân, ngài... ngài nói hoàng thượng muốn ngài sang hạng quốc làm con tin?
Thái giám tạ đình nghe trần tĩnh kỳ thông báo nét mặt không khỏi bàng hoàng. bên cạnh cung nữ kim toả cũng tràn đầy lo lắng.
Trần tĩnh kỳ nhẹ gật đầu:
- phụ hoàng, người muốn ta san sẻ mối lo...
- nhưng... tại sao lại là tiểu chủ nhân...
- tại sao?
Trần tĩnh kỳ nhếch môi chua chát:
- kim toả, trong tất cả các hoàng tử, hoàng tôn, ngươi nghĩ còn có ai thích hợp để đi làm con tin hơn ta?
Trần tĩnh kỳ hắn chỉ là một phế hoàng tử muốn địa vị không có địa vị, muốn phú quý không có phú quý, lấy hắn làm vật hi sinh, rõ ràng là quá "thích hợp" rồi.
- các ngươi giúp ta chuẩn bị, ngày ta rời trần quốc sẽ không lâu nữa đâu.
...
...
Trời đã rất khuya, tại cảnh nhân cung toàn bộ đèn đều đã sớm tắt. song, trần tĩnh kỳ vẫn còn chưa đi ngủ. hắn ngồi ở trong bóng tối, lưng tựa vách tường, im lặng thật lâu. trong đôi mắt hắn lúc này tràn ngập vẻ bất cam cùng oán hận.
Ở đại trần hắn sống trong nhà tù, nay lại phải sang hạng quốc để làm tù nhân... mệnh của trần tĩnh kỳ hắn, thật chỉ như thế thôi sao?
- ta... thật là không cam tâm.
- thiên đức...
Trần tĩnh kỳ nắm chiếc tách trong tay, đem nó bóp mạnh. những mảnh vỡ lập tức cắt vào da thịt hắn, khiến máu tươi chảy ròng...
Nhưng hắn vẫn để mặc.
- tiểu chủ nhân!
- tiểu chủ nhân!
Đúng lúc này, ở bên ngoài chợt có tiếng của tạ đình và kim toả truyền vào. xem ra hai người bọn họ là vì lo lắng cho chủ tử mà chưa dám đi ngủ, mặc dù hiện giờ trời đã rất khuya.
- tiểu chủ nhân! đã xảy ra chuyện gì vậy?!
- tiểu chủ nhân...!
Tạ đình và kim toả kêu gọi mấy lượt mà không thấy hồi âm thì lại càng thêm lo lắng, rốt cuộc phải bỏ qua lễ tiết đẩy cửa chạy vào.
- tiểu chủ nhân! tay ngài...
- ôi! tiểu tiểu nhân...!
...
Trần tĩnh kỳ thoáng nhìn bàn tay vừa được kim toả băng bó, bảo:
- các ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Kim toả, tạ đình đều không ai nhấc chân.
- không cần lo, lúc nãy ta chỉ là nhất thời xúc động. bây giờ tâm trạng ta đã ổn rồi.
- tiểu chủ nhân, xin để nô tài ở lại hầu hạ ngài.
Trần tĩnh kỳ vốn tính từ chối, song nghĩ lại thì nhẹ gật đầu:
- vậy cũng được.
...
...
Vài ngày trôi qua, tâm trạng của trần tĩnh kỳ