Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hai người đã ân ái bao lần, rốt cuộc thì bọn họ cũng tách ra. trần tĩnh kỳ nằm dưới sàn nhà, trên những lớp quần áo, còn thục phi thì tựa đầu lên ngực hắn, đôi mắt lim dim mơ màng, xuân ý vẫn còn chưa kịp rút.
Qua thêm một lúc, khi khí lực đã phần nào khôi phục, thục phi mới hé đôi môi mềm cất tiếng:
- tĩnh kỳ ngươi thật hư hỏng.
Trần tĩnh kỳ mỉm cười, lấy tay vuốt tóc giai nhân:
- nương nương người không phải còn hư hỏng hơn ta sao? ta nhớ lúc nãy tiếng kêu của người...
Trần tĩnh kỳ nói tới đó thì miệng đã bị một bàn tay che lại.
Thục phi xấu hổ lườm hắn, cắn môi:
- còn nói... còn không phải do ngươi...
Trần tĩnh kỳ đem bàn tay giai nhân gỡ ra, làm bộ nghi hoặc:
- do ta? do ta thế nào?
- ngươi...
Xem cái bộ dạng vờ như vô tội kia của hắn, thục phi vừa tức vừa cảm thấy buồn cười. nàng há miệng cắn vào vai hắn một cái.
- a...!
Trần tĩnh kỳ bị đau, nhăn mặt:
- thục phi nương nương, từ khi nào người lại biến thành mèo rồi?
- phải, ta là mèo đấy! răng nanh trong miệng ta cũng đều bị ngươi làm cho mọc lên luôn rồi!
...
Hai người đùa giỡn thêm một lúc rồi cũng an ổn lại. thục phi lại ngả đầu tựa lên trên ngực của nam nhân bên dưới, thấp giọng hỏi:
- ngươi thực phải sang hạng quốc sao?
Trần tĩnh kỳ nhẹ gật đầu:
- sẽ rất nhanh thôi liền khởi hành.
- không thể không đi sao?
Thục phi lại hỏi.
- đây là ý của phụ hoàng.
- tại sao...
- bởi vì trong các hoàng tử hoàng tôn, ta là người "thích hợp" nhất.
Lấy trí thông minh của thục phi làm sao lại không hiểu.
- tĩnh kỳ, ta không muốn ngươi đi. ta sợ...
Trần tĩnh kỳ nhẹ nhàng đem thục phi nâng dậy, lựa lời trấn an:
- nương nương, người đừng lo, ta sẽ biết tự bảo vệ mình.
Hắn nói tiếp:
- ban đầu tâm tình ta quả đã rất tồi tệ, song sau mấy ngày suy nghĩ, ta lại cảm thấy ta đến hạng quốc có khi lại tốt hơn.
- tại sao lại nghĩ vậy?
Trần tĩnh kỳ cười nhẹ:
- nương nương nghĩ xem, ta ở đại trần chỉ là một phế hoàng tử muốn địa vị không có địa vị, muốn phú quý không có phú quý. hoàng cung với ta mà nói, thực chẳng khác nào nhà giam. ở đây, ta dù có muốn đứng lên tranh đấu cũng không biết lấy gì để đấu.
- kể từ khi mẫu phi ta mất, suốt tám năm qua ta đều phải cắn răng nhẫn nhục, dẫu bị khinh khi, giẫm đạp cũng chẳng dám hé môi oán thán nửa lời. cho dù văn chương ta có hay, tài nghệ có giỏi, sách lược trị quốc an bang mỗi đêm đều chong đèn nghiền ngẫm thì cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, không dám bộc lộ. bởi vì ta sợ nếu mình biểu hiện sự thông minh khôn khéo ấy ra, qua đến ngày mai sẽ không bao giờ còn thấy được ánh mặt